Móa! Thời gian này Lâm Bắc bận cùng Tiểu Mi hàng đêm đêm xuân hoan hỉ, không có thời gian coichừng người làm, không ngờ nhân lúc đó cô gái hàng xóm đến quyến rũngười làm của Lâm Bắc!
Chỉ có thể nói bây giờ, giống cái, bọn họ đều như hổ như sói, nhìn thấy giống đực liền nhào tới ăn sạch sànhsanh, Lâm Bắc thật thương người làm nhất định là việc kia bị cô gái hàng xóm làm rất mạnh, giống như hai ngày nay Tiểu Mi luôn luôn cưỡng ép Lâm Bắc, Lâm Bắc rất rất hiểu.
Chỉ là như vậy cũng tốt á! Ít nhấtLâm Bắc cũng thích cô gái hàng xóm, bị cô ấy ép so với bị cô gái khác ép dù sao cũng tốt hơn, tốt hơn cả cái cô gái suốt ngày tới đứng ngoàicửa.
Móa! Cô gái kia Lâm Bắc không thích, cô ta cùng cô gái hàngxóm nếu hai người chọn một, Lâm Bắc ta quyết định giao người làm cho côgái hàng xóm.
Đi thôi! Cô hàng xóm, Lâm Bắc sẽ đem người làmtrung thành giao cho cô, thoả sức mà ăn sạch sành sanh, không cần để ýtới cô gái kia.
Cuối cùng, Lâm Bắc muốn dành cho cô gái kia một từ —— Móa!
Từ khi nói rõ tình cảm với nhau, bắt đầu qua lại với nhau, Đường Dĩ Kỳ cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới, bởi vì ở côngty, cô không còn bị "Chân tự hải" quấy rầy, gây khó khăn nữa, công việclại thuận lợi ổn định; ngay cả về mặt tình cảm, cùng Tề Thiệu Khải cũngrất tiến triển, hai người rất ngọt ngào, mỗi ngày đều cười không ngừng.Cuộc sống hạnh phúc như thế, khiến Đường Dĩ Kỳ có lúc hoài nghi có phảimình nằm mơ không.
Bất quá ở nơi này quá ngọt ngào, nhưng thỉnh thoảng vẫn có một chút gây nhiễu.
Hôm đó, vừa đúng là ngày nghỉ, Tề Thiệu Khải vẫn như cũ từ thứ hai tớithứ sáu làm cú hoạt động về đêm, nhưng ngày nghỉ sẽ làm việc và nghỉngơi một cách bình thường, cùng Đường Dĩ Kỳ có một chút thời gian bênnhau, sáng sớm cùng nhau đi dạo chợ hoa, cho đến tận trưa, hai người mới trở về, mang theo nhiều chậu hoa nở vào mùa đông, cười vui vẻ vừa đivừa tán gẫu như hai người già.
"Hoa cỏ trong sân nhờ có em chămsóc, anh cảm thấy chúng phát triển tốt hơn nhiều rồi." Khẽ cười, TềThiệu Khải không hiểu vì sao hôm nay cô còn kéo anh đi chợ hoa mua nhiều hoa cỏ về làm gì.
"Ai nha! Anh không phải hiểu à!" Nghiêng người liếc mắt một cái, Đường Dĩ Kỳ cằn nhằn nói liên miên giải thích, "Mùađông cũng dến rồi, hoa cỏ trong sân nhà anh đều là thực vật mùa hè, mộtkhi trời lạnh, cũng chỉ là một mảnh khô vàng, rất xấu. Hôm nay những thứ chúng ta mua đều là hoa mùa đông, trồng trong sân, dù ngày có lạnh, còn có màu sắc rực rỡ, nhìn thấy tâm tình thật tốt a!"
Nghe vậy, Tề Thiệu Khải không khỏi mỉm cười, không nói gì thêm, nhưng cưng chìu vuốt vuốt tóc của cô.
A. . . . . . Anh yêu sự trong sáng hoạt bát này của cô, tính tình lại rất đáng yêu.
"Ghét! Đừng làm rối tóc của người ta á!" Nũng nịu chống đối, cô cười muốntránh, nhưng vẫn là bị bàn tay anh làm rối mái tóc dài đen, làm cô giậnđến mức định lấy gậy báo thù." Đáng ghét, xem em lợi hại!"
"Ha ha ha. . . . . ." Bị hành động của cô làm cho bật cười, Tề Thiệu Khải cũng không bỏ qua cơ hội ôm ấp yêu thương này, nhanh tay lẹ mắt ôm cô vàongực, hơn nữa thừa dịp cúi đầu nhanh chóng ấn xuống một nụ hôn.
"Đừng, không thích, bị người ta nhìn thấy mất mặt lắm!" Khi môi anh rời ra,Đường Dĩ Kỳ nhanh chóng lấy tay che môi, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổnũng nịu nói.
Cô vẫn cho rằng tính tình của anh lạnh lùng lạnhnhạt, nói chuyện yêu đương nhất định cũng sẽ không nóng không lạnh,không ngờ sự thật lại không phải như vậy!
Ô. . . . . . Từ lúchai người bắt đầu mối quan hệ mới này, động một chút là anh đụng cô, hôn cô, hơn nữa thường bất kể thời gian, địa điểm đều hành động bất ngờ,làm cô những lúc đó vừa thẹn vừa lúng túng, rất sợ bị người nào đó nhìnthấy.
Nói tóm lại có thể kết luận, đó chính là —— người đàn ông này rất khó hiểu a!
Cô nũng nịu kháng nghị khiến Tề Thiệu Khải không khỏi bật cười, mặc dùkhông trả lời, nhưng bàn tay lại ôm thật chặt eo nhỏ của cô, bộ mặt vuivẻ hướng ngõ nhỏ đi tới. Vậy mà vừa đi được một đoạn, chào đón họ là một bóng người ở trước cửa nhà khiến nụ cười của anh ngay lập tức đôngcứng.
"A!" Đồng thời Đường Dĩ Kỳ cũng nhìn thấy cô gái đứng ởcửa, không khỏi khẽ hô lên một tiếng, sau đó vẻ mặt hốt hoảng bất annhìn anh, không biết nên làm thế nào cho phải.
Đúng vậy! Cô gái xinh đẹp ở cửa chính là ——Trầm Tương Vân chính là điều gây phiền nhiễu trong cuộc sống ngọt ngào của bọn họ.
Cô ta thường xuyên tới cửa nhà Tề Thiệu Khải, cho dù Tề Thiệu Khải luônlạnh nhạt lịch sự mời cô ta về, không được mấy bữa, cô ta lại tới, hơnnữa luôn điềm đạm đáng yêu, bộ dạng vừa nhìn đã thương, khiến Đường DĩKỳ luôn cảm thấy bất an.
"Thiệu Khải. . . . . ." Đau xót kêu tên Tề Thiệu Khải, trong mắt Trầm Tương Vân chỉ có anh, gần như Đường Dĩ Kỳ đứng bên cạnh không tồn tại.
"Em, em về nhà trước thì tốt hơn. . . . . ." Đường Dĩ Kỳ có chút bối rối, xoay người định về nhà.
"Không cần!" Nhanh chóng kéo cô lại, Tề Thiệu Khải đều nhìn thấy tất cả biểuhiện trên mặt cô, mỉm cười dịu dàng, hơn nữa còn mở cửa sắt ra cho côvào."Trước hết em đi vào chờ anh, rất nhanh thôi."
Anh hiểu đượccô bất an điều gì, sợ hãi những thứ gì, mà anh tuyệt đối sẽ không để cho cô cảm thấy bất an khi qua lại với mình, như vậy sẽ không công bằng với cô.
Bị anh đẩy mạnh vào bên trong cửa sắt, Đường Dĩ Kỳ khôngthể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đi vào, trước khi vào nhà, còn khôngyên tâm quay đầu liếc mắt nhìn, lại lấy anh cười tươi, lập tức theo bảnnăng cũng cười đáp lại, sau đó mới vào nhà.
Thấy cô đã đi vàobên trong phòng, nụ cười trên môi Tề Thiệu Khải biến mất, mặt không thay đổi nhìn Trầm Tương Vân, lạnh lùng nói: "Tôi cho là tôi đã nói rất rõràng, giữa chúng ta đã không còn gì, cô nghe rõ chứ? Không còn gì!"
Từ khi nói chuyện tại công viên nhỏ, cứ tưởng rằng mình đã nói rất rõràng, hai người sẽ không gặp lại nhau nữa, không ngờ mấy hôm sau, cô talại tới, lại còn hai, ba ngày lại tới, cho dù anh đuổi thế nào, nóituyệt tình thế nào, thì cô ta cũng không chịu buông tha.
"Vì cô gái đó sao?" Đầu ngón tay run run chỉ vào bên trong nhà, Trầm Tương Vân khóc lóc hỏi.
Trong khoảng thời gian gặp lại anh này, cô thường xuyên nhìn thấy hai ngườibọn họ ở chung một chỗ, nếu cô gái kia không xuất hiện, anh sẽ quay lạivới cô chứ?
"Không liên quan tới Dĩ Kỳ!" Sắc mặt khó coi, TềThiệu Khải cứng rắn nói: "Chúng ta đã chia tay, không còn liên lạc! Tôikhông phải nơi tránh gió cho cuộc hôn nhân bất hạnh của cô, cô đừng cóquấy rầy cuộc sống của tôi nữa, mời về, đừng có quay lại đây."
"Nhưng mấy năm nay, em vẫn không quên anh, em yêu anh mà. . . . . ." Ôm anh, Trầm Tương Vân lẩm bẩm khóc.
"Cô chỉ thích bản thân mình thôi!" Lạnh lùng, anh hất tay cô ta ra, nói ranhững lời tàn khốc mà tuyệt tình."Thành thật mà nói, nếu không phải hônnhân của cô không hạnh phúc, nếu không phải chúng ta không khéo vô tìnhgặp nhau ở nhà hàng, cô có thể nhớ tới tôi sao? Còn có thể nghĩ đến tìmtôi sao? Sẽ không! Cô chỉ biết hưởng thụ cuộc sống phú quý vui vẻ, sớmđã tôi quên rồi, không hề để tâm đến suýt chút nữa tôi đã chết oan uổngrồi, nói không chừng ngay cả tên tôi có khi cô cũng không nhớ nữa."
"Em. . . . . . Em. . . . . ." Bị những lời nói sắc bén làm cho nghẹn lời,nhớ tới sự kiện của nhiều năm trước, Trầm Tương Vân cảm thấy rất xấu hổlại hối hận, cũng không còn cách nào cứu vãn.
"Cuộc hôn nhân nàylà do cô lựa chọn, cô nên tự mình gánh chịu, đừng tìm kiếm sự an ủi ởtôi, cô đi đi!" Lãnh khốc lại chân thật nói ra sự thật, hi vọng cô tađối mặt, đừng trốn tránh nữa.
"Em không đi! Không đi ——" Bỗngdưng, cô ta thất thanh kêu gào, cả người nhào vào ngực anh ôm chặt không buông."Thiệu Khải, mấy năm nay em thật sự rất khổ. . . . . . Thật sựrất khổ. . . . . . đối với em anh là người đàn ông tốt nhất, van xin anh ở bên em lần nữa! Nếu là bởi vì em đã có chồng, thì em có thể ly hôn . . . . . . em có thể ly hôn để sống cùng một chỗ với anh . . . . . ."
"Xin lỗi, tôi đã không còn tình cảm với cô nữa." Đẩy cô ra khỏi ngực mình,Tề Thiệu Khải lạnh nhạt, đối mặt với bạn gái cũ đang khóc lóc cầu xinkhông có chút cảm giác."Cô muốn ly hôn hay không là chuyện của cô, tôikhông liên quan."
"Em không tin! Năm đó anh đối với em tốt nhưvậy, làm sao giờ có thể không còn tình cảm nữa?" Bị từ chối nhiều lần,Trầm Tương Vân thẹn quá hóa giận ngang nhiên kêu khóc, đem tất cả sailầm đổ cho người vô tội."Là vì cô ta phải không? Là vì người phụ nữ bêntrong nhà anh, cho nên anh không chấp nhận em nữa phải không? Đều là docô ta ngăn cản phải không. . . . . ."
"Tôi đã nói rồi, chuyện này không liên quan tới Dĩ Kỳ!" Cáu kỉnh trách móc, sắc mặt Tề Thiệu Khảixanh mét, đối với chuyện cô ta cố chấp không chịu hiểu lại còn giận chóđánh mèo, trong lòng rất căm tức, vì vậy không để ý đến tình cảm và thểdiện lạnh lùng cảnh cáo."Cô mau đi đi! Không đi, tôi liền báo cảnh sát,tôi chắc chồng cô không muốn thấy vợ mình lại đi quấy rối đàn ông chứ?"
Đừng trách anh quá vô tình, mà là anh cũng không chịu được cô quấy rầy thêm lần nào nữa rồi.
Thành thật mà nói, anh không hiểu qua nhiều năm như vậy rồi, vì sao chỉ vì vô tình gặp nhau ở nhà hàng, cô liền bám lấy anh như vậy?
Coi như hôn nhân của cô ta không hạnh phúc, bị chồng hành hung, cũng không nên tìm anh chịu trách nhiệm chứ!
Nghĩ như vậy, chẳng biết tại sao, trong lòng Tề Thiệu Khải cảm thấy mơ hồcảm giác có chuyện gì đó, nhưng lại không nói ra được là chuyện gì?
Mà Trầm Tương Vân vừa nghe thấy nhắc tới chồng mình, bỗng dưng lùi lại,trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi, quả thật không dám tiếp tục dây dưa, giốngnhư con thỏ giật mình hoảng sợ nhảy thật nhanh.
Thấy cô ta cuốicùng cũng chịu rút lui, lúc này Tề Thiệu Khải nhẹ nhàng thở dài, nghĩđến Đường Dĩ Kỳ vẫn còn ở trong nhà chờ mình, nhanh chóng đi vào nhà,cảm giác khó hiểu trong lòng nhanh chóng biến mất.
"Độc Nhãn, minói xem bọn họ đang nói gì?" Núp sau cửa sổ phòng khách lén quan sát đôi nam nữ đang nói chuyện với nhau ở ngoài cổng, Đường Dĩ Kỳ lẩm bẩm hỏimèo mập.
"Meo meo ——" Móa! Lâm Bắc cũng không phải Thuận PhongNhĩ, làm sao biết? Ở đây lo lắng, sao không học theo Lâm Bắc với TiểuMi, trực tiếp xông ra đánh nhau, gọi người đàn ông kia là ông xã? Khôngcần phải sợ!
Lấy cái đuôi hung tợn phẩy vào bắp chân cô, Độc Nhãn dùng ánh mắt tà ác nghiêng nghiêng nhìn người phụ nữ này, trong mắt màu xanh lục của mèo tràn đầy khinh thường.
"Này, ánh mắt của mi làsao?" Phát hiện ánh mắt mèo mập đầy vẻ coi thường, Đường Dĩ Kỳ khôngkhỏi chu miệng lên kháng nghị, vẫn không quên trả thù dùng chân chọc nhẹ vào bụng béo của nó.
"Meo meo ——" Móa! Bụng Lâm Bắc là bụng Tểtướng, chọc hỏng bụng tôi thì cô đền nổi sao? Liếc mắt một cái, Độc Nhãn không chịu yếu thế nâng chân trước lên cào cô, miêu trảo tung ra vôcùng nhanh chóng.
Thấy thế, Đường Dĩ Kỳ bật cười, cuối cùng rụt chân về, lực chú ý lần nữa quay lại trên hai người ngoài cổng.
Cũng không biết bọn họ đã nói những gì, đột nhiên thấy Trầm Tương Vân kíchđộng bổ nhào ôm lấy Tề Thiệu Khải kêu gào, làm cô thoáng chốc sửng sốt,trong lòng tính ghen tuông dâng trào, không còn có tâm trạng để nhìnnữa, nhanh chóng rời cửa sổ tới ghế sofa ngồi xuống, ngẩn người ra timđập mạnh và loạn nhịp, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
"Meo ô. . . . . ." Giống như hiểu rõ tâm tình của cô, ngoài dự đoán từ trước đếngiờ Độc Nhãn kiêu ngạo đã đi tới bên người cô, dùng khuôn mặt mũm mĩmcủa nó cọ nhẹ vào chân cô.
Móa! Lâm Bắc sẽ huấn luyện người làm thành người chung tình, đừng lo lắng á!
"Độc Nhãn, mi đang lo lắng cho ta sao?" Khom lưng đem đại mèo mập ôm vàolòng, Đường Dĩ Kỳ vuốt ve bộ lông của Độc Nhãn, trong mắt có chút bấtan."Bạn gái cũ của chủ nhân mi vừa xinh đẹp lại có khí chất, nếu cô ấymuốn cướp chủ nhân ngươi thì làm sao bây giờ? Thật sự ta so ra kém côấy, một chút lòng tin ta cũng không có a. . . . ."
Móa! Chủ nhân Lâm Bắc? Là người làm của Lâm Bắc nhá!
Đầu tiên là kêu vài tiếng khó chịu, sửa cách “nói sai” của cô, bỗng dưnghai chân Độc Nhãn hướng trước ngực của cô đáp một cái, sau đó lại phátra tiếng kêu thỏa mãn.
Ừ, hai cái này của cô không tệ, lớn nhỏvừa phải, vừa mềm mại lại có co dãn, không thua Tiểu Mi của Lâm Bắc. Lâm Bắc tin chắc về điều này thì người làm cũng có cùng cảm nhận như LâmBắc, nếu Lâm Bắc yêu thích mùi của Tiểu Mi, người làm nhất định cũng sẽthích điều này ở cô, yên tâm đi!
Đường Dĩ Kỳ thật sự không cáchnào hiểu được ngôn ngữ mèo của Độc Nhãn, cũng không nhận thấy đôi châncủa nó đang đặt trước ngực mình, tự mình lâm vào bất an đến mất hồn, cho đến khi trên sofa bị lõm xuống, hơn nữa còn khẽ gọi tên cô...
"À? Anh, anh vào từ lúc nào?" Đột nhiên thức tỉnh chỉ thấy khuôn mặt gần sát mặt mình, cô không khỏi sợ hết hồn.
"Mới vừa." Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trước mắt hơi có chút bất an, Tề ThiệuKhải khẽ hỏi: "Ngay cả anh đi vào cũng không biết, đang suy nghĩ điềugì?"
"Không có, không có a!" Lặng lẽ, tầm mắt nhìn sang chỗ khác, không dám đối diện trực tiếp với anh.
Ai. . . . . . Cô sao lại không biết xấu hổ mà nói ra nỗi bất an cùng ghen tuông đối với Trầm Tương Vân được?
Kia thật mất thể diện!
"Nói dối!" Không cho trốn tránh, đầu tiên Tề Thiệu Khải thở dài một cái, sau đó cầm tay nhỏ bé của cô lên vuốt ve, giọng nói thật nhẹ nhàng: "Dĩ Kỳ, anh biết nhất định em đang bất an, nhưng em yên tâm đi, anh cùng cô ấyđã là chuyện quá khứ, không thể nào nối lại được."
Cho dù côkhông nói, anh cũng hiểu được tâm trạng của cô, hơn nữa còn chủ độngtiêm thuốc an thần cho cô, muốn cô không cần lo lắng!
Nghĩ như vậy, Đường Dĩ Kỳ có chút cảm động, nhưng ngoài miệng vẫn nhịn không được nói: "Cô ấy, cô ấy rất đẹp. . . . . ."
"Vậy thì sao?" Nhướng mi, Tề Thiệu Khải chăm chú nhìn cô."Anh cảm thấy so với cô ấy em còn đẹp hơn."
"Nói điêu!" Học giọng điệu vừa nãy của anh, Đường Dĩ Kỳ bật cười.
A. . . . . . Cô tin mình không xấu, có thể không biết xấu hổ mà nói mìnhlà một mỹ nhân xinh đẹp thanh tú, nhưng nếu so với bạn gái cũ của anh,bất kỳ người sáng suốt nào cũng đều nói anh nói dối.
"Anh khôngnói điêu, trong mắt anh, quả thật so cô ấy em đẹp hơn." Anh cực kỳnghiêm túc nói một cách chân thành, hoàn toàn không có một chút nào đùagiỡn.
Thấy anh thực sự nghiêm túc, ngược lại Đường Dĩ Kỳ sửng sốt một chút, ngay sau đó gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ và cảm động, làm bộvỗ vỗ bả vai anh, cố ý trêu: "Được rồi! Em chắc chắn cấu tạo mắt anh cótật, nhưng loại tật này lại lấy lòng em, nên em tuyệt đối không cho anhđến bệnh viện chữa trị đâu."
Không nhịn được bật ra thành tiếngcười, Tề Thiệu Khải kéo cô vào trong ngực ôm chặt, mà Độc Nhãn bị épchặt đến không chịu nổi giữa hai người, thật nhanh nhảy ra khỏi ngựcĐường Dĩ Kỳ, nhe răng trợn mắt đối với hai người và kêu ——
"Meomeo ——" Móa! Hai người các ngươi ở trước mắt Lâm Bắc làm bậy? Lâm Bắc đi tìm Tiểu Mi để cho các ngươi nhìn, chớp mù mắt của các ngươi!
Khó chịu liếc hai người một cái, Độc Nhãn như một làn khói chạy ra ngoàikhông thấy bóng dáng, bỏ lại hai người không biết xấu hổ đang nhìn nhaubằng ánh mắt nóng bỏng.
Mặc cho mèo yêu rời đi, trên ghế sa lon,Tề Thiệu Khải lẳng lặng ôm cô, giống như đang suy nghĩ gì trầm mặc mộthồi, mới chậm rãi nói: "Muốn nghe một chút quá trình anh lớn lên cùngvới chuyện của cô ấy không?"
Ngước mắt nhìn anh có vẻ lạnh lùngnhưng hình như đang cố đè nén cảm xúc, Đường Dĩ Kỳ hiểu anh đang muốnmời cô bước vào thế giới nội tâm của anh, lập tức trong lòng không khỏimột hồi kích động, dịu dàng vuốt khuôn mặt của anh, nhẹ giọng mỉm cười,"Nếu như anh đồng ý nói."
Cánh tay ôm cô càng siết chặt hơn, TềThiệu Khải tựa như sắp xếp lại suy nghĩ nên trầm ngâm một lát, rốt cuộcthấp giọng mở miệng ——
"Anh là con ngoài giá thú!" Nhanh chóngliếc xuống người trong ngực mình một cái, chỉ thấy cô khẽ mở to đôi mắtkinh ngạc, không có bất kỳ phản ứng nào khác, lúc này mới âm thầm thởphào nhẹ nhõm, tiếp tục nói: "Lúc mẹ anh còn trẻ yêu một người ca sĩ, vì muốn ra nước ngoài học tập âm nhạc, đã bỏ rơi mẹ anh, mẹ anh rất yêuông ấy, cũng vì vậy mà càng hận vô cùng, tám tháng sau khi ông ấy rờiđi, mẹ anh chưa cưới nhưng vẫn sinh ra anh."
"Anh. . . . . . Biết cha ruột là ai không?" Cũng không ngờ thân thế của anh là như thế, Đường Dĩ Kỳ không nhịn được tò mò hỏi.
"Mẹ chưa từng nói cho anh biết, anh cũng không có hứng thú biết." Lắc đầumột cái, Tề Thiệu Khải giống như đang nói chuyện của người khác."Mẹ vìcông việc, từ nhỏ đem anh về nam bộ cho bà ngoại nuôi, một năm khôngđược mấy lần trở về gặp anh, từ nhỏ sống nương tựa vào bà ngoại, tìnhcảm rất tốt, anh cho là anh có thể bình thản lớn lên như vậy, công việcthuận lợi, tiền lương mỗi tháng có thể mang về hiếu kính bà ngoại, nhưng mà. . . . . ."
Giọng nói bỗng dưng dừng lại, đột nhiên anh không nói nữa, sắc mặt vì nhớ tới chuyện đã qua trở nên trắng bệch, thậm chíhô hấp còn dồn dập, khiến Đường Dĩ Kỳ có chút bận tâm, bởi vì cô biếtsau hai chữ "Nhưng mà", hẳn là một đoạn làm anh thương tâm.
"Anh cứ từ từ nói, không nên gấp." Nhẹ nhàng vuốt lưng anh, cô dịu dàng trấn an.
Vẻ mặt cô ấy là quan tâm, Tề Thiệu Khải cảm kích cười một tiếng, hít mộthơi thật sâu, tâm tình vững vàng, lúc này mới nói: "Nhưng mà khi anhmười hai tuổi, người cậu gần như đã mất liên lạc đột nhiên mang theo vợcon về nhà bà ngoại, nhà bà ngoại không nhiều phòng lắm, con của cậu chỉ có thể ở cùng phòng với anh, thế nhưng hắn lại muốn ở một mình một gian phòng, cậu mợ chẳng những không ngăn cản, còn giúp hắn, hi vọng anhbiến đi, trong nhà suốt ngày cãi vã không ngừng, cuối cùng nơi đó khôngcòn có chỗ cho anh nữa."
Nghe đến đây, trong lòng Đường Dĩ Kỳ cảm thấy chua xót, bởi vì đại khái cô đoán được chuyện tiếp theo, lại không biết làm như thế nào để an ủi anh.
Mà Tề Thiệu Khải lại khẽ run rồi kể tiếp, thần sắc thẩn thờ lộ ra một nụ cười ——
"A. . . . . . Em tin không? Chỉ là bởi vì sự phân biệt giữa cháu nội vàcháu ngoại, cuối cùng bà ngoại vẫn lựa chọn cháu nội, thông báo với mẹtới đón người cháu ngoại đã cùng sống nương tựa lẫn nhau mười hai nămvới bà đi, trong cuộc đời anh bà là người phụ nữ quan trọng đầu tiên bỏrơi anh." Giọng nói khàn khàn, đôi mắt ngân ngấn.
Anh nghĩ, vĩnh viễn không quên được ngày đó, bị bà nói "Nơi này không có phòng cho con ở, bà thông báo mẹ con tới đón rồi".
"Thiệu Khải. . . . . ." Giọng nói khàn khẽ gọi, từ thanh âm cùng vẻ mặt củaanh, Đường Dĩ Kỳ có thể cảm giác được nỗi thương tâm của Tề Thiệu Khảikhi mới mười hai tuổi, lập tức tròng mắt cũng không khỏi đỏ, lặng lẽ nắm lấy bàn tay lạnh lẽo, hy vọng có thể cho anh một chút ấm áp.
Cảm nhận được hơi ấm từ cô, Tề Thiệu Khải khẽ run lên, ngay sau đó trở taycầm chặt tay cô, thấp giọng tiếp tục nói: "Sau đó anh ở cùng với mẹ, mặc dù anh với mẹ không tình cảm lắm, nhưng trong lòng mỗi đứa trẻ luônkhẩn cầu tình thương của mẹ, mặc dù mẹ chưa từng đối tốt với anh, khitâm tình tốt thì coi anh như không khí; tâm tình không tốt say rượu thìđánh chửi anh, mắng anh là đồ nghiệt chủng, không có lương tâm, lònglang dạ thú ... Trong lời chửi, có lúc anh cũng không rõ bà ấy là đangchửi anh, hay còn đang chửi một người đàn ông khác, bởi vì mẹ anh luônnói anh càng lớn càng giống người đàn ông đó, mẹ nhìn liền nổi giận."
"Thật là quá đáng! Cho dù có hận cha anh, thì bà ấy cũng nên không trút giậnlên anh, mỗi đứa trẻ là một miếng thịt trong lòng người mẹ, tại sao cóthể. . . . . . Tại sao có thể. . . . . ." Quả thật không thể tin đượcanh bị chính mẹ ruột mình đối đãi như vậy, Đường Dĩ Kỳ đau khổ ôm chặtlấy anh, hốc mắt dần dần nóng lên, rồi lại cố gắng nhịn, sợ mình khóclên.
Anh không nên bị đối xử như vậy, không nên bị như vậy!
"Đừng vì anh mà buồn, dù sao cũng đã qua!" Ôm thật chặt người trong lòng, TềThiệu Khải khẽ hôn lên tóc cô, rồi chậm rãi mở miệng, "Cứ như vậy bịđánh chửi mắng, đến khi anh mười lăm tuổi, sự nghiệp của mẹ anh độtnhiên phát triển, kiếm được không ít tiền, đã có tiền, tự nhiên đàn ôngxung quanh sẽ không ít, vì vậy mẹ anh nhận một người trẻ tuổi, lại nói,ánh mắt của anh ta và anh. . . . . . không, có lẽ nên nói là cùng ngườiđó có chút tương tự."
Khóe miệng cong lên, anh hơi giễu cợt cườimột tiếng."Sau này người đàn ông kia chê anh chướng mắt, xúi dục mẹ đưaanh ra nước ngoài học, giữa người yêu và con trai, mẹ anh đã chọn ngườiyêu, và người phụ nữ quan trọng trong cuộc đời anh lần thứ hai lại bỏrơi anh."
Chỉ vì chướng mắt, mà đưa anh ra nước ngoài?
Ngước mắt kinh ngạc mà nhìn anh trong lời nói châm chọc còn ẩn chứa chút bithương vì bị bỏ rơi, hốc mắt Đường Dĩ Kỳ đã hiện lên một tầng mỏng lệ,nghẹn ngào lắc đầu khẽ nói, "Thiệu Khải, anh, nếu khổ sở, vậy thì anhkhông cần nói nữa. . . . . . Không nên nói nữa. . . . . ."
Làm sao bây giờ? Vì quá khứ của anh mà trong lòng cô thật sự rất đau, thật sự rất đau.
"Đừng lo lắng, sẽ kể nhanh thôi." Cười cười, Tề Thiệu Khải lần đầu tiên quyết tâm đem toàn bộ quá khứ của mình nói cho cô hiểu."Khi anh hai mươituổi, mẹ anh chết trong vụ tai nạn máy bay, khi luật sư tìm tới thì anhmới phát hiện, trong di chúc, toàn bộ tài sản cả đời của mẹ anh đều choanh, không để lại cho người đàn ông kia một chút nào! Đến giờ anh vẫnkhông biết, rốt cuộc mẹ yêu hay hận anh nữa, anh nghĩ cả đời này anhvĩnh viễn cũng không cách nào biết được."
Nói đến chỗ này, trongmắt anh có phần mờ mịt, đối với tình cảm của mẹ anh vô cùng phức tạp,sau một hồi, Đường Dĩ Kỳ dịu dàng lại thương yêu khẽ vuốt mặt của anhthì anh mới đột nhiên hồi thần, nhìn vào đôi mắt lo lắng của cô, nhẹnhàng lắc đầu một cái, không tiếng động chứng tỏ bản thân mình không cóviệc gì, lúc này mới lại chậm rãi mở miệng ——
"Sau nửa năm mẹ anh mất, anh biết Trầm Tương Vân, dáng dấp cô ấy cực kỳ giống mẹ anh, lầnđầu tiên nhìn thấy cô ấy thì anh lại có cảm giác muốn khóc, cũng vì nhưvậy, anh đối xử với cô ấy khác với mọi người, anh nghĩ là vì trong lònganh khát khao tình yêu của mẹ, cho nên anh đối tốt với cô ấy, yêu cô ấy, hy vọng người giống mẹ anh có thể yêu anh, sau đó bọn anh sẽ bên nhausuốt đời, nhưng mà. . . . . ."
" Nhưng mà thế nào?" Thấy anh dừng lại, Đường Dĩ Kỳ nghe chuyện xưa mê mẫn rồi, theo phản xạ vội vàng hỏi tới.
Hồi tưởng lại tình cảnh lúc ấy, Tề Thiệu Khải vẫn không tự chủ được thân thể cứng lại, thần sắc thật là căng thẳng.
Mà Đường Dĩ Kỳ cũng nhạy cảm nhận thấy được sự khác thường của anh, lậptức không nói gì, chẳng qua là không ngừng vuốt anh, ôm anh, không tiếng động an ủi, sau đó anh mới từ từ thanh tĩnh lại, cảm kích hôn lên khóemôi cô, thần sắc lúc này mới từ từ khôi phục lại bình tĩnh.
"Mộtngày, anh với Trầm Tương Vân cùng nhau đi ra ngoài, cô ấy đi trước làmchút chuyện, anh ở trên đường đợi, ai ngờ bị một đám bang phái côn đồvây quanh cướp bóc. . . . . ."
"Nha. . . . . ." Kinh sợ thở gấp một tiếng, cô không khỏi có dự cảm xấu.
"Theo bản năng anh phản kháng, những tên côn đồ kia lại bị chọc giận, cầm đao không ngừng vung lên hướng vào anh, mà lúc này, sau khi làm xong việccủa mình Trầm Tương Văn quay lại thấy cảnh đó, cô ấy liền xoay ngườichạy trốn!" Khuôn mặt khiếp sợ, Tề Thiệu Khải trầm giọng nói: "Em tinđược không? Cô ấy bỏ chạy! Bỏ lại anh mà chạy!"
Chạy? Này, điều này sao có thể?
"Vậy. Có lẽ cô ấy đi báo cảnh sát!" Quả thật chính mình không thể tin vào lỗtai mình, Đường Dĩ Kỳ vô cùng khiếp sợ, cố gắng phỏng đoán.
Có lẽ Trầm Tương Vân biết mình xông lên cũng không giúp được gì, chẳng qua là chịu chết, cho nên trước tiên thoát khỏi nơi đó, chạy tới báo cảnh sátcứu anh, nếu không coi như là người không quen biết, nhìn thấy tìnhhuống đó cũng không thể thấy chết mà không cứu, huống chi là người yêu?
"Nếu đúng như lời em nói, thì giờ đã không có chuyện như thế này rồi." Châmchọc cười một tiếng, anh lạnh nhạt nói: "Trên thực tế là cô ấy bỏ chạy,ngay cả báo cảnh sát cũng không, bỏ lại một mình anh bị bang phái côn đồ chém giết hôn mê ở bên đường, cho đến khi có người đi qua nhìn thấy,mới gọi xe cứu thương đưa anh đến bệnh viện."
Không thể tin đượcsự thật lại tàn nhẫn như vậy, Đường Dĩ Kỳ phát ra một tiếng nức nở nghẹn ngào, cố nén nước mắt nắm thật chặt bàn tay anh, vô cùng đau lòng.
Trời ạ! Vì sao trong cuộc đời của anh lại gặp toàn người tàn nhẫn như vậy? Làm người khác phải khổ sở!
"Nếu là như vậy, thì cũng sẽ bỏ qua! Buồn cười nhất chính là, sau khi anh bị đưa vào bệnh viện, ngay cả một lần đến thăm anh xem thế nào cô ấy cũngkhông đến, thậm chí còn nhanh chóng đáp máy bay về Đài Loan."
"Tại sao cô ấy lại phải làm như vậy?" Hỏi, cô không hiểu Trầm Tương Vân vì sao đối xử với anh như thế.
"Đúng a! Tại sao vậy chứ?" Cười cười, Tề Thiêu Khải tự hỏi tự đáp."Sau khianh khỏe lại xuất viện mới biết, ở Đài Loan cô ấy đã sớm có hôn ước, coi như là cuộc hôn nhân thương mại đi! Cô ấy không báo cảnh sát, là sợcảnh sát địa phương hỏi thăm, sẽ lộ ra tên cô ấy, sợ chuyện cô ấy qualại với anh bị phát hiện, truyền về Đài Loan thì gia tộc của vị hôn phusẽ biết được, cho nên không nói gì, liền nhanh chóng đáp máy bay về ĐàiLoan nhanh chóng kết hôn, và người phụ nữ quan trọng trong cuộc đời anhlần thứ ba bỏ rơi anh."
Giọng nói tuy cứng rắn nhưng vẫn chứađựng chút đau khổ, khiến cho Đường Dĩ Kỳ không thể nhịn nổi nữa khócthay cho anh, hơn nữa khóc đến không cách nào ngăn chặn.
"Em khóc cái gì vậy? Đừng khóc! Đừng khóc. . . . . ." Thấy cô khóc, Tề ThiệuKhải nhất thời luống cuống, tay chân luống cuống vỗ nhẹ lưng của côkhuyên nhủ, dụ dỗ.
"Em, em thay anh đau khổ. . . . . . khóc thaycho anh chứ sao. . . . . ." Vùi mặt vào trong ngực ấm áp của anh, ĐườngDĩ Kỳ khóc đến nói không rõ ràng, thậm chí còn làm ướt một khoảng lớn áo anh.
Giờ cô mới hiểu tại sao khi anh bị cướp, lúc cô chạy quay lại cứu anh thì anh lại mất hồn còn lẩm bẩm cô không bỏ rơi anh....
Thì ra vì quá khứ như vậy, cho nên khi cô không bỏ rơi anh, đó có một ý nghĩa rất lớn đối với anh.
Trong lòng vô cùng cảm động, Tề Thiệu Khải dịu dàng hôn lên những giọt nướcmắt trên má, ấn trán mình lên trán cô, "Trước kia anh cho là mình khôngđáng giá được yêu, cho nên những người phụ nữ bên anh, luôn lựa chọn bỏrơi anh. . . . . ."
"Nói lung tung!" Anh chưa nói xong, Đường DĩKỳ lập tức lại khóc cắt ngang lời anh, khóc đến đầy cả bảy tám cái rãnhnước, mạnh mẽ kêu, "Ai nói anh không đáng được yêu? Em yêu anh, để emyêu anh được không? Để em tới yêu anh. . . . . ."
Hốc mắt ướt átửng hồng, sống mũi cay cay, nhưng Tề Thiệu Khải lại cảm động cười."Cámơn em đã yêu anh. . . . . . Cám ơn. . . . . ."
"Đồ ngốc! Cái nàysao lại phải cảm ơn. . . . . . Đồ ngốc. . . . . . Đồ ngốc. . . . . ."Bên cười bên rơi lệ, cô nằm trong lòng anh khóc một trận, nước mắt giống như vòi nước bị hỏng, thế nào cũng không ngừng được.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cô cũng ngừng khóc, lúc này đôi mắt sưng đỏ mới rời khỏi ngực anh, mà Tề Thiệu Khải đối đãi cô giống như trân bảo nhẹ nhàng lauđi những vết nước mắt trên mặt.
"Anh với Trầm Tương Vân không thể quay lại, cho nên không cần cảm thấy bất an, chỉ cần tiếp tục yêu anh,được không?" Con mắt đầy ôn nhu, anh mỉm cười thỉnh cầu.
"Ừ!" Đường Dĩ Kỳ vừa lúng túng lại xấu hổ, nhưng vẫn nặng nề gật đầu cười lên.
Thấy thế, trong lòng Tề Thiệu Khải rung động, không nhịn được lần nữa ôm côvào trong ngực, mặt anh từ từ cúi xuống, cô chủ động tiến lên đón nhậnđôi môi mềm mại đỏ mọng. . . . . .
Móa! Vẫn chưa xong sao, Lâm Bắc tức chết mất!
Không thấy Tiểu Mi Lâm Bắc về nhà, lập tức lại bị nhìn thấy cảnh này, giận dỗi vẫy vẫy đuôi, tức giận chạy ra ngoài.
Móa! Tiểu Mi, em đang ở đâu? Mau trở lại cùng Lâm Bắc, chúng ta không thể thua họ được. . . . .