Trí Thiện mặc kệ luôn thằng than về đường bộ hay đường thủy gì. Ai bảo nó tha cậu tới đây, nên cậu nghiễm nhiên lấy cái xe của nó mà phóng đi. 
Cảm giác như thế nào?! 
Cảm giác chính là trong lòng một vạn bông hoa hồng Bungary bung nở! 
Cậu sẽ tới thẳng bệnh viện bây giờ, ngang nhiên gặp hắn, sỉ vả trù dập tới hết nước bọt mới thôi?! 
Lại dám lừa cậu?! 
Á há há! 
- Rầm! 
Trong niềm vui bung nở ấy, cậu lại quên mất rằng, xe của thằng than chính là một con xe tay Côn. Ex. Và cậu thì hoàn toàn mù tịt với các thể loại côn số kiểu này. 
Cũng may điểm đỗ là một cái gốc cây to ngay gần cổng nhà Thái Hùng, nếu không với mật độ di chuyển ở Sài Gòn, có vẻ như người cậu được lát phẳng cũng là điều không mấy khó hiểu. 
- ----------- 
Trí Thiện chính thức bầm dập, trên làn da nhẵn nhụi bây giờ tô điểm thêm vài đường xước tới rớm máu. 
Đau mà? Còn nghĩ tới cái gì khác được nữa. 
Trí Thiện vừa nằm trên giường vừa suýt xoa, 
Ông trời ạ! 
Mở mắt mà nhìn con đi?!. Con cũng không có ăn thịt chó a! Làm sao lại cứ suốt ngày đen như chó mực thế này? 
Haiz,thế mà cũng hay, nằm bẹp trên giường hai ngày với mấy vết trầy. Trí Thiện cũng suy nghĩ được nhiều thứ ra trò. 
Chẳng hạn như: Nếu ông trời nhất định đem tới cho cậu một tảng đá – giống tên Tuấn Minh kia, chỉ cần bơ đi là được. Cần quái gì mà suốt ngày tính toán để rồi húc đầu vào cho bị 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-dung-co-mo/21170/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.