Trí Thiện trừng Tuấn Minh, Tuấn Minh như thế mà lại câu lên một nụ cười.
Bận tới chưa kịp đi tìm tên nhóc đó tính sổ, vậy mà giờ lại khỏi cần mất công. Ông trời cũng quá có duyên rồi.
- Sao vậy? trên mặt tôi có dính gì sao?
- Hả?!
Bà Nguyệt thấy cậu cứ bưng cái đĩa đứng đấy trừng Tuấn Minh mãi, liền hỏi:
- Bột, con sao thế?!
- À... dạ... con.. vâng...
Đặt đĩa rau lên bàn, như bay mà chạy lại vào bếp.
Trời ạ!? Không phải chứ?
Kiếp trước không phải là mình làm sai chuyện gì, mà kiếp trước chính là mình là diệt chết vạn người tay gươm nhuốm máu, thế nên kiếp này số nó mới khốn nạn như thế?!
Ánh mắt của anh ta.. lẽ nào?!. Mẹ nó, lẽ nào anh ta biết được chuyện kia là do cậu làm nên mới tới tính sổ?!
- Đúng rồi đấy!
- Hả?!
Tiếng nói từ đằng sau vang lên khiến Trí Thiện giật nảy người. Đúng là có tật giật mình, làm việc xấu thì đi đâu cũng thấy nguy cơ.
Tuấn Minh tiến sát lại gần một bước, Trí Thiện liền lùi lại một bước:
- Tôi không có biết gì đâu đấy! Tôi không có làm!
Tuấn Minh nhỏ giọng:
- Phỉ báng người khác, phạt tù hai năm.
- Hai năm?!
Gì vậy hai con? Mau ra ăn đi, chín lẩu rồi này.
Tuấn Minh nhìn đôi mắt đang tròn xoe kia, đôi môi mấp máy nói không ra lời, thực muốn gợi cho người ta chọc tới nghẹn.
Trí Thiện ai oán ngồi vào bàn ăn.
Không phải chứ?! Quả báo tới sớm vậy ư?. Sao bảo kiếp này làm kiếp sau mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-dung-co-mo/21167/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.