- Mày làm gì mà như người mất hồn vậy?
Minh Khiết khá ngạc nhiên khi thấy bộ dạng hiện tại của hắn. Khuôn mặthắn cứ thẩn thờ, chẳng chút thần sắc. Còn đâu dáng vẻ cao ngạo thườngngày của một Lã Anh Phong? Đáp lại, hắn chỉ khẽ cười khẩy- một nụ cườibất cần:
- Tất cả đã xong rồi. Kết thúc rồi
- Mày đang nói cái quái gì vậy- cậu nhướn mày khó hiểu, đồng thời ngồi xuống cạnh hắn- nói rõ đầu đuôi thì tao mới có thể giúp mày được
Hắn thở dài vàbắt đầu kể. Đến tận bây giờ hắn vẫn chưa dám tin những điều xảy ra gầnđây là sự thật. Nó quá đau khổ, quá tàn khốc đối với hắn. Mà khi đã quáđớn đau, nước mắt cũng dành cho con trai. Hắn muốn khóc để trong lòngbớt nặng nề, để từng nhịp thở dễ dàng hơn. Nhưng hắn không khóc được,chỉ giữ nụ cười đắng ngắt trên môi. Có lẽ vì quá đau khổ đến không thểkhóc nên đành cười vậy thôi.
- Mày nỡ lòng làm thế với Ái Ngọc sao?
- Không thể cũng phải được. Thế nên tao mong mày hãy lau nước mắt chocô ấy, hãy ở cạnh bên an ủi cô ấy... thay tao. Nếu cô ấy đòi gặp tao,hãy ngăn lại. Tao sợ... mình không đủ mạnh mẽ nhìn thẳng vào đôi mắt totròn kia
Hai vai Minh Khiết buông thõng. Trong giây phút này đây, chính cậu cũng chẳng biết phải nói lời gì để nguôi ngoai nỗi đớn đautrong lòng hắn. Nhìn thằng vào đôi mắt vô hồn kia, cậu nói với vẻ longại:
- Không trốn tránh mãi được đâu. Hết nghỉ tết, hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-co-bao-gio-hanh-phuc/2263925/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.