*Hai tuần sau
- Con đã chuẩn bị xong hết chưa? Xem còn thiếu gì không?
Bà Vương mở cửa,khẽ mỉm cười hỏi thăm con gái. Di chuyển chiếc vali xuốngđất, Ái Ngọc nhìn quanh quất căn phòng và nhanh nhẹn đáp trả:
- Xong rồi mẹ ạ. Chắc không còn thiếu gì đâu.
- Vậy chúng ta...
- Khoan đã mẹ
Nó bất giác chen lời khiến bà khá ngạc nhiên. Bà khẽ nhướn mày nhìn nó ra ý hỏi còn chuyện gì. Trước ánh mắt dò xét của mẹ, nó trở nên lúng túng.Hít một hơi thật sâu, nó cố nói cho tròn chữ:
- Con đã hẹn các bạn ở trường để chia tay. Con muốn gặp các bạn lần cuối
Phải, nó đã hẹn với cả lớp sẽ đến chào tạm biệt. Chẳng tự nhiên mà nó lạiquyết định như vậy.Vì đơn giản chỉ là nó không muốn rời xa cây bò cạpvàng ở góc sân. Có lẽ vì nơi đó đã in dấu quá nhiều kỉ niệm đẹp của nóvào thời cấp ba này. Và cũng vì lẽ gốc cây ấy cũng là một kỉ niệm quantrọng giữa nó và hắn. Không chỉ vậy, nó đến trường lần này còn là vìmong có thể nhìn thấy hắn lần cuối trước khi chẳng bao giờ còn có thểgặp nhau. Bởi nó biết hẹn ở sân bay, hắn nhất định sẽ không đến.Thếnhưng nó không ngờ, vì tránh né nó, hắn lại nghỉ học
- Phong hôm nay không đi học
Nhi khẽ nói vào tai Ngọc khi thấy nó dáo dác tìm hình bóng hắn trong đámđông bạn bè. Mắt nó liền cụp xuống, dường như hơi thất vọng. Vẻ mặt đócủa nó, Khiết đã trông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-co-bao-gio-hanh-phuc/2263918/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.