Ban đêm, tại cảnh cục vẫn như cũ đèn đuốc sáng trưng, lúc mười một giờ hơn, Hàn Khải đi vào phòng, Âu Dương Duệ vẫn đang vội vàng làm việc ở trước máy tính, miệng ngậm cây bút, thỉnh thoảng ở trên tư liệu viết viết tính tính, hắn đi qua vỗ nhẹ trên đầu cậu nhóc một cái: “Điều tra ra manh mối gì mới chưa?”
“Hửm? Sếp, anh tới thật đúng lúc, em đói bụng, anh mời em đi ăn khuya đi!” Âu Dương Duệ mở miệng bỏ cây bút ra, đôi mắt đen to tròn hướng hắn chớp chớp giả vờ đáng thương, “Vừa rồi thiếu chút nữa em tưởng cây bút mình đang ngậm chính là một thanh chocolate thật lớn, một hơi đem nó cắn nuốt luôn.”
“Thiệt vậy sao? Vậy cậu gãy cái răng nào chưa?” Hàn Khải một tay giữ lấy cằm của Âu Dương Duệ, dùng lực, khiến cho y phải mở miệng ra, cẩn thận xem xét, tiếc hận nói: “Gãy mấy cái thì phiền toái lắm, mỗi ngày không còn được nghe cậu huyên thuyên đủ điều tôi sẽ cảm thấy rất tịch mịch.”
Âu Dương Duệ y ô, hai tay đồng thời giơ lên mới giãy khai được hắn, làm bộ nhe răng cắn cắn: “Anh yên tâm! Hiện tại khoa học kĩ thuật phát triển, mất cái gì cũng có thể làm lại cái mới, em mỗi ngày sẽ làm phiền anh tới chết luôn!”
“Thôi, đừng nháo nữa, không có việc gì thì đi về nghỉ sớm đi, ngày mai còn phải bận rộn nhiều.” Hàn Khải nhìn đồng hồ, “Đều đã nửa đêm rồi”.
“Hiện tại thẩm vấn đến đâu rồi?” Âu Dương Duệ buột miệng hỏi, ánh mắt lại một lần nữa trở lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-canh-sat-ba-dao/40974/chuong-1-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.