Hàn Khải không biết mình đã hôn mê bao lâu, cảm giác một lần nữa trở lại từ trong bóng đêm chẳng tốt chút nào, anh hơi hơi mở mắt ra, tầm nhìn tập trung vào Âu Dương Duệ đang nghiêng mặt dựa vào đầu giường thiếp đi, khoảng cách giữa hai người rất gần, lông mi cậu vừa dài vừa dày tự như một tấm rèm nhỏ, anh tham lam ngắm nhìn cậu, anh muốn đưa tay sờ lên gương mặt cậu để xác nhận là mình không nằm mơ, đáng tiếc cái thân thể vừa mới tỉnh dậy của anh không thể đáp ứng hành động đó, cánh tay vừa nâng được một nửa đã vô lực rơi xuống.
Âu Dương Duệ không hề bị đánh thức, vẫn nằm úp sấp ngủ ngon lành, gương mặt vì thiếu máu mà trở nên tái nhợt, phía dưới mắt là hai quầng thâm màu đen, bên trong bộ đồ bệnh nhân nơi đầu vai bị thương bởi vì băng bó mà bị độn cao lên, ánh mắt Hàn Khải rơi vào cánh tay cậu, cậu nhóc ngủ rất không thành thật, ngón tay nắm chặt góc chăn của anh, giống như sợ anh tỉnh dậy rồi chạy trốn vậy.
Cửa phòng bị ai đó đẩy vào, thanh âm Âu Dương Cần vang lên: “Tiểu Duệ? Tiểu Duệ, anh biết ngay là em lại chạy đến đây mà, a, cảnh sát Hàn.”
Thái độ của anh ta đột nhiên trở nên sượng sùng, gật đầu với Hàn Khải đang nằm trên giường: “Anh đã tỉnh? Tôi đi gọi bác sĩ tới.”
“Đừng, tôi không sao.” Hàn Khải mỉm cười nhìn cậu nhóc ngồi trên xe lăn ngủ đến không biết trời đất kia: “Em ấy ngủ vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-canh-sat-ba-dao/2102204/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.