Phòng ở của Âu Dương Duệ được cải tạo hoàn toàn, cậu thử điều khiển xe lăn đi một vòng quanh phòng, không có gì bất tiện cả, Âu Dương Thông vẫn đi theo phía sau nhưng cũng không tự ý giúp đỡ cậu, bỗng dưng hỏi: “Thế nào? Em thấy có chỗ nào bất tiện không để anh kêu người lập tức sửa lại, à đúng rồi, xe lăn anh đặt riêng cho em phải chờ ít lâu nữa, tầm tháng sau mới nhận được.”
“Vâng.” Âu Dương Duệ ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn anh hai của mình: “Anh, cảm ơn…”
“Nói ngốc gì vậy chứ.” Âu Dương Thông cúi đầu xuống đối diện với gương mặt cậu: “Anh trai giúp đỡ em mình không phải là chuyện đương nhiên à, hơn nữa, anh thấy anh Hàn còn có vẻ vất vả hơn cả anh. Anh cùng lắm là chỉ chi ra ít tiền mà thôi.”
Âu Dương Duệ chán nản nhắm mắt lại: “Anh hai! Anh có thể đừng nhắc đến người đó nữa được không?”
“Được được, anh không nhắc tới nữa, chả hiểu hai người đã xảy ra việc gì nữa.”
“Chẳng có việc gì đâu anh.” Âu Dương Duệ mở mắt ra, tức giận nói: “Em bị thương là do che chở cho một vị đồng nghiệp của anh ấy, người đồng nghiệp kia lại là vợ sắp cưới của tổ trưởng, vì vậy anh ấy rất biết ơn em, chỉ vậy thôi! Không hơn!”
“Oh, chẳng trách… Nhưng vẫn không đúng lắm, tại sao từ trước đến nay anh không thấy anh ấy mang theo bạn gái mình đến thăm em chứ?”
“Có cái gì lạ đâu, mọi người đều bận rộn đủ thứ việc, hơn nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-canh-sat-ba-dao/2102198/chuong-7-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.