Chương trước
Chương sau
Buổi sáng hôm sau, khi Lục Hân Nghi tỉnh lại thì Hàn Thương Nguyên vẫn còn ngủ mê trên giường. Vì tác dụng thuốc quá mạnh nên bác sĩ cho anh một liều định thần mạnh.

Cô ngắm nhìn gương mặt góc cạnh của anh thật chăm chú. Dù là kiếp trước hay kiếp này, cô chưa từng được ngắm anh gần như lúc này.

Đôi mi dày và dài như con gái, ngón tay của cô dần dần di chuyển xuống sống mũi cao, rồi từ từ chạm vào bờ môi đậm màu, thật sự rất thích.

Hay là hôn một cái nhỉ?

Nghĩ tới đây, gương mặt quyến rũ của Lục Hân Nghi ửng đỏ, vất vả lắm mới quay lại một kiếp, hôn một cái cũng không phải là lợi dụng chiếm tiện nghi anh ta phải không?

Lục Hân Nghi đưa gương mặt mình lại gần gương mặt anh, nghe rõ ràng hơi thở đều đặn của anh, trái tim cô nhảy lên cao, đôi môi từ từ tiến về môi anh.

Đến khi đầu mũi cô chạm vào đầu mũi anh, hai người hít lấy không khí cùng một chỗ và ngửi được mùi vị hơi thở của nhau. Hàn Thương Nguyên bỗng nhiên mở mắt, đối diện với ánh mắt của Lục Hân Nghi, có chút kinh ngạc.

Lục Hân Nghi lợi dụng người ta để chiếm tiện nghi chưa thành đã bị phát hiên, xấu hổ luống cuống nhảy ra khỏi cái ghế đang ngồi, ngã xuống sàn, vô cùng xấu hổ.

Hàn Thương Nguyên vì hành động của cô mà kinh ngạc ngồi dậy, nhìn cô gái thân hình quyến rũ bốc lửa, gương mặt không đẹp nghiêng nước nghiêng thành như Doãn Mộ Tư, cô gái này mang theo nét đẹp quyến rũ ma mị.

“Tôi…tôi… chỉ là muốn xem anh tỉnh chưa, tôi không có định làm gì anh đâu?” - Lục Hân Nghi xấu hổ nói.

Hàn Thương Nguyên cười nhẹ, nhìn cô gái chật vật đứng lên hỏi: “Không định làm gì chính là cái gì?”

Lục Hân Nghi: “…”

“Đêm qua cảm ơn em cứu tôi, xem như tôi nợ em một ân tình. Tôi có việc đi trước, xong việc sẽ tìm em.” - Hàn Thương Nguyên đưa tay rút dịch truyền, muốn đứng dậy rời đi.

Lục Hân Nghi lúc này có chút khẩn trương, ngay khi anh đi ngang qua người liền đưa một tay kéo lấy tay áo anh giữ lại.

Hàn Thương Nguyên khựng lại, quay người nhìn về phía cô, phát hiện ánh mắt cô tràn ngập tâm sự, kèm theo sự khẩn trương lo lắng.

“Hàn Thương Nguyên, lần này anh đi nước M, là điều tra về chú nhỏ của tôi phải không?”

Hàn Thương Nguyên nhíu mày, đúng là kiếp trước anh đi nước M chính là điều tra về Lục Vũ Thần, nhưng lần này chỉ là muốn qua đó giải quyết một số việc của công ty.

“Sao vậy, Lục Vũ Thần cử em đến đây thăm dò tôi sao?” - Hàn Thương Nguyên hỏi lại.

Lục Hân Nghi lắc đầu: “Hàn Thương Nguyên, tôi không biết anh tra ra được cái gì, nhưng chú nhỏ của tôi không liên quan gì đến cái chết của mẹ Mộ Mộ, cũng không liên quan đến chuyện Tống Tư Hàn và Hứa Doanh, anh không được nói bậy bạ với Mộ Mộ.”

Hàn Thương Nguyên nhớ lại kiếp trước, anh điều tra được thông tin và báo cho Doãn Mộ Tư, lúc đó nó là một phần trong âm mưu chiếm lấy Doãn Mộ Tư của anh.

Nhưng trước kia, cô gái Lục Hân Nghi này không xuất hiện quá nhiều trước mặt anh như hiện tại.

Vậy nên khi anh chết, cô ấy cứ lảng vảng trước mộ phần của anh trách móc, anh cũng có chút khó hiểu.

Một đời chỉ yêu Doãn Mộ Tư, trong mắt chỉ tràn ngập hình ảnh từ bé đến lớn của cô, có lẽ vì vậy anh đã không nhìn thấy bất cứ cô gái nào khác.



“Hàn Thương Nguyên, tôi biết anh yêu Mộ Mộ, nhưng bây giờ cô ấy đã kết hôn với chú nhỏ của tôi, hai người họ hiện tại tình cảm đang phát triển rất tốt. Tôi cam đoan sau này chú nhỏ sẽ đối với cô ấy như nữ hoàng của đời mình… Hàn Thương Nguyên, anh nói anh nợ tôi một ân tình, vậy thì… có thể đừng nói với Mộ Mộ chuyện anh đang điều tra được không?”

Anh nhìn vào bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn nhưng dùng toàn bộ sức lực siết lấy tay áo của mình, nhìn lên gương mặt cô, vành mắt đỏ hồng, gương mặt mang theo nỗi day dứt.

“Được, sẽ không nói.” - Hàn Thương Nguyên đồng ý, vốn dĩ anh cũng định sẽ không nói gì.

Lục Hân Nghi mừng rỡ, có phải cô đã có thể dần dần thay đổi được số phận phải không?

Cô biết nó không đơn giản, chỉ cần trong lòng Hàn Thương Nguyên còn yêu Doãn Mộ Tư, bi kịch sẽ kéo đến rất nhanh.

Không muốn… ông trời đã ban cho cô một cơ hội, cô không muốn lại một lần nữa chứng kiến người cô yêu thích mặc comple cùng một cô gái khác đi vào nhà thờ, cô không muốn nhìn thấy anh ngay cả mạng sống cũng không cần chỉ vì muốn cô gái khác nhớ đến anh.

Quan trọng nhất, cô không muốn tận mắt chứng kiến người cô thích chết ngay trước mắt mình.

Lần đó, ngay khi Lục Vũ Thần bắn Hàn Thương Nguyên, trái tim cô như thắt lại…

Nhưng cô có thể làm gì đây, cô không thể phản bội chú nhỏ, cô và anh đứng hai bên chiến tuyến, cô bất lực nhìn viên đạn xuyên qua đầu anh.

Cô là sát thủ, cô không thể để người khác thấy một mặt yếu đuối của mình.

Hằng ngày đều có thể cười nói, nhưng đêm về sẽ tìm đến mộ phần của Hàn Thương Nguyên, chỉ im lặng nhìn anh.

Bạn có biết thế nào là tình yêu sét đánh không?

Chính là vừa gặp đã yêu, lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Thương Nguyên, Lục Hân Nghi đã bị tiếng sét ái tình đánh trúng.

Mặc cho anh là ma quỷ, tàn độc, xấu xa thế nào, trái tim cô cũng sẽ tự tìm lý do biện minh cho anh.

“Hàn Thương Nguyên, lần trước anh nói hẹn hò với tôi, còn tínhkhông?” - Lục Hân Nghi vẫn không buông cổ tay áo anh ra.

Hàn Thương Nguyên đưa tay nắm lấy bàn tay đang kéo tay áo của anh kéo ra.

Lục Hân Nghi có chút mất mát.

Nhưng anh lại không buông ra, bàn tay vẫn nắm lấy tay của Lục Hân Nghi rất dịu dàng: “Tất nhiên là tính. Tôi nên gọi em là gì nhỉ, Tiểu Nghi, Hân Nghi thay vì Lục tiểu thư quá xa cách.”

Hai mắt Lục Hân Nghi chứa đầy nước long lên, gương mặt cô rất quyến rũ, sự pha trộn của á âu rõ nét, gương mặt phản phất vui mừng: “Vậy gọi là Hân Nghi đi.”

“Ừm, Hân Nghi, tôi thật sự có việc cần giải quyết, giải quyết xong việc này, tôi đưa em đi nước A một chuyến.”

Nói xong Hàn Thương Nguyên liền vội vã rời đi.

Lục Hân Nghi tim đập muốn rơi ra ngoài, Hàn Thương Nguyên có một mặt ôn nhu với cô như vậy… còn muốn đưa cô đi nước A.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Lục Hân Nghi quay về Nam Sơn Diamond.



Đúng như lời Hàn Thương Nguyên hứa, anh ấy không gọi cho Doãn Mộ Tư, cả Doãn Mộ Tư liền không cho người điều tra chú nhỏ, cả hai vẫn đang ăn sáng ở phòng bếp.

Lúc đi ngang phòng bếp, Doãn Mộ Tư có nhắc đến việc Doãn Danh vượt ngục, cô muốn nhờ Lục Vũ Thần giải quyết.

Lục Vũ Thần tất nhiên bảo hộ vợ mình, sai Lục Hân Nghi cho Nhất Đường truy sát Doãn Danh.

Nhất Đường rất nhanh tra ra vị trí ẩn náu của cha con Doãn Danh và Doãn Tu Thành, lần đó bọn chúng bắt cóc không thành Doãn Mộ Tư, hại Doãn Mộ Tư thê thảm một trận, khiến cô ấy và chú nhỏ ngày càng cách xa nhau.

Không được, cô không thể để cho Mộ Mộ rơi vào nguy hiểm, mọi thứ sẽ thay đổi, thay đổi tất cả mới có hy vọng Hàn Thương Nguyên cải được số phận.

Bên này, Hàn Thương Nguyên một mình lái xe đến một ngôi nhà sát biển, kiếp trước anh lúc đó không hay biết, hai cha con Doãn Danh đã bắt cóc Mộ Mộ.

Hàn Thương Nguyên xuống xe, trên tay cầm súng chậm rãi đi về phía ngôi nhà gỗ, đạp cửa bên trong không một bóng người.

Xem ra đây không phải nơi bọn chúng ẩn nấu, bọn chúng chỉ đến nơi này để xử lý Doãn Mộ Tư.

“Trình Phong, tìm vị trí Doãn Danh vừa vượt ngục cho tôi, càng sớm càng tốt.” - Hàn Thương Nguyên gọi một cuộc điện thoại cho thuộc hạ.

Hàn Thương Nguyên châm một điếu thuốc, nhìn về phái biển rộng mênh mông.

Nói không còn yêu Doãn Mộ Tư chính là nói dối, nhưng anh không muốn khiến cô đau khổ, anh không sợ một lần nữa chết đi khi quyết tâm giành lại cô, huống hồ anh đã tái sinh, anh có thừa khả năng và mưu kế để ngăn cản Lục Vũ Thần hóa giải hiểu nhầm giữa hai người.

Nhưng anh chết thì sao?

Bỗng nhiên anh lại nhớ đến gương mặt đầy bi thương của cô gái nhỏ Lục Hân Nghi, nhớ đến những đêm một cô gái nhỏ quá gan dạ một mình ngồi ở mộ tộc họ Hàn lúc nửa đêm… anh thật không muốn một chút nào nhìn thấy cô gái đó khóc.

Rất nhanh, Trình Phong phát lại một địa chỉ.

Doãn Danh lúc này đang ở cùng Doãn Tu Thành bàn bạc kế hoạch tiếp cận và bắt cóc Doãn Mộ Tư.

Căn nhà nhỏ ở ngoại ô phía xa thành phố tránh né con người của kẻ vượt ngục.

“Ba, lần này con chắc chắn sẽ bắt được Doãn Mộ Tư, bạn thân của cô ta đã hẹn ăn cơm vào ngày mai.” - Doãn Tu Thanh tin chắc vào thắng lợi.

“Lục Băng Thanh đã cho người tới trợ giúp chúng ta, lần này chỉ cần ép nó ký vào giấy tờ, liền giết đi để trừ hậu hoạn.” - Doãn Danh cầm trên tay con găm, nhìn quả táo trên bàn nhoẻn môi cười, ghim thẳng vào quả táo mọng nước.

Doãn Tu Thành nhìn hướng camera xung quanh liền phát hiện Hàn Thương Nguyên một mình đi vào vùng cấm địa.

“Ba, hắn ta là ai?”

Doãn Danh nhíu mày lại, cắn răng: “Chết tiệt, con trai của Hàn Duật sao lại có mặt ở đây, thằng nhóc này trước giờ luôn yêu thích Doãn Mộ Tư, xem ra là nó đã biết cái gì đó rồi… bất quá kẻ biết quá nhiều đều không nên sống.”

Doãn Tu Thành nhìn người trên màn hình liền cảm giác không ổn: “Hắn ta xem ra rất kiêu ngạo, dám một mình đến đây.”

Doãn Danh biết Hàn Thương Nguyên đi quân đội mấy năm, nhưng ai cho thằng nhóc này sự kiêu ngạo như vậy. Biết vào trong lòng địch, lại không hề nao núng mà tiến vào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.