Ánh mắt Tiểu Vũ đầy phòng bị rơi vào trong tầm mắt của Doãn Mộ Tư, nhóc con ngồi co người lại như thế giới của nhóc chỉ bao trùm trong một cái tủ, dù đã không còn khóa cũng không muốn ra ngoài.
Nhìn một cảnh như vậy, Doãn Mộ Tư không khỏi đau lòng.
"Tiểu Vũ, cô bế cháu ra ngoài, có được không?"
Thân thể Tiểu Vũ cứng ngắt, ánh mắt lúc này có nhận ra Doãn Mộ Tư đang ngồi xổm đưa tay về phía cậu nhóc.
"Tiểu Vũ, cô ngồi như vậy rất mỏi, Tiểu Vũ không thương cô Doãn sao?"
Ánh mắt Tiểu Vũ có chút động, nhìn Doãn Mộ Tư có nét không nỡ, sau đó liền rụt rè đưa tay chạm vào tay Doãn Mộ Tư.
"Đúng là chỉ có Tiểu Vũ là thương cô Doãn nhất."
Doãn Mộ Tư được đã liền nắm lấy tay Tiểu Vũ, kéo cậu bé ra khỏi chiếc tủ chật chội kéo vào lòng ôm ấp.
Tiểu Vũ cảm nhận được sự ấm áp của Doãn Mộ Tư, nắm chặt lấy cổ áo của cô không muốn buông ra.
"Doãn tiểu thư, tiểu thiếu gia vẫn chưa ăn tối."
Đã hơn 11h đêm rồi mà con chưa ăn tối, Lục Vũ Thần làm cha kiểu gì vậy hả.
"Cô Doãn đói bụng quá, Tiểu Vũ có gì cho cô ăn không?"
Tiểu Vũ lo lắng nhìn Doãn Mộ Tư, sau đó nhìn về phía bàn ăn ở phòng bếp, muốn nói ở đó có đồ ăn.
"Chúng ta ăn tối chung nhé, giống như đang hẹn hò." - Doãn Mộ Tư nháy mắt.
Tiểu Vũ nghe xong, đỏ mặt gật đầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-bang-chu-ac-ma/2909468/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.