Tiểu Vũ tức giận, dùng ánh mắt lạnh lẽo trừng những kẻ cản đường.
Bạch Phi Tinh như không nghe thấy, nhìn cậu nhóc đang được Doãn Mộ Tư bế trong lòng, chặn đường nói:'Đây không phải tiểu thái tử Lục gia đây sao, không ôm nổi đùi người lớn, liền ôm lấy đứa nhỏ sao?"
Sau đó cô ta bật cười như nhớ ra cái gì đó:"Ây da tôi quên mất, đêm nay Lục Vũ Thần đi cùng Lâm Y Đình, là cô đến muộn nên không thể nhìn thấy lúc bọn họ cùng bước vào bữa tiệc chói lóa ra sao, hai người họ xứng đôi ra sao?"
Doãn Mộ Tư nghe những lời này của Bạch Phi Tinh thì giống như nghe con chó sủa bậy, nhức đầu khó chịu.
Cô lạnh nhạt nhìn Bạch Phi Tinh:"Nói xong chưa, xong rồi liền tránh đường, chưa nghe câu chó ngoan không cản đường chủ, gặp bà nội cũng không chào, không biết đi đường vòng, xem ra cô quên mất lời trong miệng."
Bạch Phi Tinh nghĩ đến sỉ nhục mà Doãn Mộ Tư dành cho mình thì càng nhìn cô đầy oán hận.
Cô ta cúi người, nói thật nhỏ bên tai Doãn Mộ Tư:"Ngày nào đó, tôi sẽ trả lại cho cô gấp bội những sỉ nhục cô đã gây ra."
Dứt lời, cô ta liền đứng thẳng, lùi về phía sau một bước, khinh bỉ:"Doãn Mộ Tư, dù sao cô cũng là tiểu thư nhà họ Doãn khí thế bức người năm nào, sống ở nhà họ Lục xem ra không tốt lắm, sao phải hèn mọn như vậy."
Mấy người đi cùng Bạch Phi Tinh từng câu từng chữ tuông ra mà chế nhạo Doãn Mộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-bang-chu-ac-ma/2908946/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.