Lục Vũ Thần đẩy cửa phòng Doãn Mộ Tư bước vào. 
Doãn Mộ Tư vừa tắm xong, trên người chỉ quấn khăn tắm bước ra ngoài, nhìn thấy Lục Vũ Thần có mặt, gương mặt liền bất giác xám xịt, không phải anh ta đã rời đi rồi sao? 
Lục Vũ Thần nhìn thấy Doãn Mộ Tư chỉ trùm khăn tắm, liền đẩy cửa đóng lại, chân thon dài bước về phía cô. 
Doãn Mộ Tư sửng sốt một hồi, sau đó liền hít thở sâu, làm như không nhìn thấy anh, đi đến lấy quần áo từ trong tủ ra, thoát khăn tắm xuống, trước mặt Lục Vũ Thần, lần lượt mặc vào. 
Ánh mắt Lục Vũ Thần tối sầm xuống, cô ta làm vậy là có ý gì? 
Kéo quần lót mặc vào, doãn mộ tư khoác chiếc váy lên người, lúc này bàn tay bị Lục Vũ Thần kéo lại, đặt cô lên giường, chăm chăm nhìn vết thâm đen trên đầu gối:"Sao vậy, đã xảy ra chuyên gì?" 
Làn da Doãn Mộ Tư trước nay đều trắng như sứ, vết bầm tím kia đặc biệt lộ ra, giống như một miếng ngọc tinh tế bị dính mực đen, cực kì chói mắt. 
Doãn Mộ Tư mang váy thả xuống, như không có chuyện gì liền nói:"Tôi bị ngã thôi, không chết được đâu." 
Bị Doãn Mộ Tư lạnh nhạt, Lục Vũ Thần rất không vui:"Người nhà cô nói cô bị trúng tà, xem ra tôi thấy cô rất khỏe." 
Doãn Mộ Tư lúc này mới nhìn tới gương mặt của Lục Vũ Thần, cô nhìn chằm chằm hắn thăm dò:"Anh thật không biết ở ngục tối đó có cái gì?" 
"Có gì?" - Lục Vũ Thần 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-bang-chu-ac-ma/2908494/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.