Bác sĩ đến rất nhanh,làm việc cũng rất nhanh chóng gọn gàng, khoảng độ mười phút đã vệ sinh xong vết thương, tiêm thuốc và cho thuốc uống, sau đó nhanh chóng rời đi. 
Sức khỏe của Lục Vũ Thần rất tốt, một chút sau liền hạ sốt, Doãn Mộ Tư mang cháo đến đặt bên cạnh Lục Vũ Thần. 
Sắc mặt Lục Vũ Thần tỏ ra phản ứng:"Không ăn." 
Doãn Mộ Tư thổi nhẹ muỗng cháo:"Há miệng." 
"Còn nữa, bác sĩ khi nãy cũng làm nhiệm vụ của họ, sắc mặt của anh lúc nãy dọa bọn họ bỏ chạy mất dép." 
Lục Vũ Thần lạnh nhạt đáp:"Quá nhát gan." 
Doãn Mộ Tư bĩu môi:"Anh còn không thay đổi tính khí thì ai mà chịu nổi anh, về sau nếu như chúng ta ly hôn thì…." 
Cô lấy tay che miệng lại, tự ý thức được bản thân lỡ miệng, nhưng dừng lại đã quá muộn. 
Ánh mắt Lục Vũ Thần sắc bén, thanh âm lạnh như băng:"Sao không nói tiếp." 
Doãn Mộ Tư giả vờ như không có gì:"Tôi nói là nếu như mà." 
Hắn cũng không truy cứu thêm, chỉ há miệng nói:"Đút đi." 
Lục Vũ Thần ăn xong bát cháo nóng, mồ hôi cũng đổ ra, nằm ngủ trên giường. Cô đưa tay lên trán hắn dò xét, thân nhiệt Lục Vũ Thần cũng đã trở lại bình thường, cuối cũng cô cũng đã an tâm một chút. 
Trong mơ mơ màng màng, bàn tay hắn nắm lấy tay cô, siết chặt:"Mộ Mộ, đừng rời xa tôi, đừng phản bội tôi." 
Doãn Mộ Tư dùng tay còn lại xoa xoa lên bàn tay đang siết của hắn, ánh mắt cô nhìn hắn phức 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-bang-chu-ac-ma/2908458/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.