Vùng ngoại ô thành phố Nam Sơn tràn ngập mùi tanh của máu.
Lục Băng Thanh ngã trong vũng máu, bên cạnh là mấy thi thể, tiếng súng vang lên một lần nữa bắn xuống, người của Nhất Đường vừa chạy đến, đỡ lấy Lục Băng Thanh đã bị trúng đạn vào trong xe.
Cận vệ Nhất Đường dùng súng bắn trả, mở đường cho chiếc xe rời đi ngay lập tức.
Sát thủ từ điểm phục kích nhìn theo hướng xe chạy mất, tay phải hắn máu tươi không ngừng tuôn ra, khẩu súng rơi xuống chân hắn, nhuốm đầy máu đỏ.
"Ông chủ, thất bại rồi."
Nửa giờ sau, Bạch Mai nhận được tin tức này.
Gương mặt Bạch Mai trắng bệt, bà đau đớn nhắm mắt lại, mấy giây sau mới mở mắt ra soạn một tin nhắn:"Thân phận của anh có bị bại lộ không?"
"Đừng lo cho anh, yên tâm đi bọn chúng không tra được." - Hàn Sở Nguyên nhẹ giọng.
Bạch Mai tin tưởng Hàn Sở Nguyên, hắn luôn làm việc cẩn trọng, cho dù có tra thân phận thi thể cũng không thể tra đến ông ta.
"Hắn đâu rồi?" - Bạch Mai hỏi.
"Hắn bị trúng đạn ở tay, đang ở bệnh viện."
Sát thủ Hàn Sở Nguyên phái đi là một tay bắn tỉa rất giỏi vậy mà phát súng nhắm vào tim kia lại trượt mất, chỉ cần một chút nữa thôi đã có thể lấy mạng hắn.
Nhất Đường lại xuất hiện quá kịp thời.
"Sở Nguyên, anh cũng nên cẩn thận đừng để bị lộ, nếu có cơ hội ra tay, đừng để hắn còn sống xuất viện."
Sự căm phẫn mà Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-bang-chu-ac-ma/2908438/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.