Bởi vì mối quan hệ giữa hai người thay đổi, đối với sự thân thiết đột ngột này cô hoàn toàn bài xích, thậm chí còn có chút tức giận.
Cô ghét cảm xúc ngoài tầm kiểm soát như hiện tại.
"Lục bang chủ, tôi sẽ cố gắng tận lực không thể anh thất vọng, rất muộn rồi chúng ta nên trở về."
Lục Vũ Thần nhìn sự xa cách đột ngột của cô liền cảm thấy không vui.
Trên đường trở về, hai người không ai mở miệng. Doãn Mộ Tư tự nghĩ, sau khi cuộc thi kết thúc cô sẽ rời khỏi Hoàng Tước, mãi mãi không còn quan hệ với Lục Vũ Thần.
Trên đường về, Lục Vũ Thần nhận được một cuộc điện thoại, sắc mặt trầm lại:"Tôi lập tức đến."
Sau đó hắn dừng lại, nhìn cũng không nhìn nói:"Xuống xe."
"Ở đây?" - Gương mặt Doãn Mộ Tư có chút thay đổi.
"Đúng."
Không có bất cứ lời giải thích nào?
Doãn Mộ Tư không hỏi nhiều, tự mình bước xuống xe.
Lục Vũ Thần nhìn qua kính chiếu hậu nhìn bóng dáng cô đang nhìn theo anh, hiện tại anh phải đến bệnh viện ngay lập tức, không thể mang cô theo.
Chiếc xe rất nhanh khuất mắt, để lại không gian yên tĩnh. Nơi này hoang vu không người qua lại, không có cửa hàng lần nhà dân, vậy mà hắn vẫn để cô lại.
Cô biết có lẽ hắn gặp chuyện khẩn cấp nhưng một lời giải thích cũng không cho, ném cô lại nơi hoang vu này. Cũng may, hiện tại bọn họ không còn quan hệ gì, sự thất vọng cũng không còn cần thiết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-anh-bang-chu-ac-ma/2908372/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.