Trong lối đi bí mật, Doãn Mộ Tư bước đi ngày càng chậm lại.
Lục Vũ Thần quay đầu lại, trông thấy Doãn Mộ Tư chau mày lại, ánh mắt rơi xuống giày cao gót, lập tức dừng lại.
Doãn Mộ Tư vội vàng đá giày cao gót, nhưng chân cô hiện tại đã bị bong gân, mỗi bước đi đều khó khăn, nghiến răng nghiến lợi không nói lời nào.
Đột nhiên, Lục Vũ Thần ngồi xổm xuống trước mặt cô: “Lên đi.”
Doãn Mộ Tư nhìn tấm lưng của anh, nhưng cô không dám nằm lên đó, vết thương của anh đã hở miệng, máu đã chảy đầm đìa, anh còn muốn cõng cô trên lưng, chính là muốn chết sao?
“Mộ Mộ.”
Doãn Mộ Tư nhìn mắt cá chân sưng vù, nở nụ cười xinh đẹp động lòng người: “Vũ Thần, anh đi trước đi, tìm được người của chúng ta thì quay lại đón em.”
Cô ở lại sẽ không chết, cùng lắm cô sẽ bị Hàn Thương Nguyên bắt lại.
Nhưng Lục Vũ Thần thì khác, Hàn Thương Nguyên sẽ giết anh.
Vẻ mặt anh nặng nề, tràn đầy kiên quyết: “Lên đi, anh sẽ không bỏ lại em ở phía sau, lối ra không còn xa đâu, Mộ Mộ, tin tưởng anh.”
Doãn Mộ Tư muốn nói, cô không muốn liên lụy anh, bởi Hàn Thương Nguyên hận hắn, muốn giết hắn chính là do cô, nhưng cô không thể nói nên lời, đó là sỉ nhục anh.
Rất nhanh, Doãn Mộ Tư đã làm ra quyết định, cô lập tức nằm lên lưng Lục Vũ Thần.
Cô biết, anh sẽ không bao giờ bỏ cô lại, cùng ở đây lãng phí thời gian, tốt nhất nên quyết định càng sớm càng tốt.
Cho dù là chết, một nhà ba người chúng ta cùng đi xuống hoàng tuyền cũng không đơn độc.
Doãn Mộ Tư không hề nặng, cô mang thai sụt cân, nhưng Lục Vũ Thần thương cũ thương mới , còn vừa đi qua cửa địa ngục mấy ngày trước, cân nặng của cô đối với anh là gáng nặng rất lớn.
Một tay đỡ lấy Doãn Mộ Tư, một tay ôm lấy vết thương trên bụng đang túa máu, đứng lên, dừng lại rồi bước nhanh về phía trước.
Doãn Mộ Tư vòng tay qua cổ anh, cảm nhận hơi ẩm trên da, hốc mắt dần dần đỏ lên: “A Thần, ngày hôm đó tỉnh dậy anh muốn nói gì với em.”
Sắc mặt Lục Vũ Thần tái nhợt, phần bụng máu túa ra ngày càng nhiều,dùng nước lạnh trên trán dày đặc, nhưng bước chân không hề ngừng lại.
Anh biết, cô đang cố gắng chuyển hướng chú ý của anh, nhưng hiệu quả không đáng kể: “Anh không nhớ, em gợi ý cho anh nhé.”
Không nhớ?
Anh đang giả vờ phải không?
“Ba chữ, hiện tại em muốn nghe.”
Hiện tại, trong cô chỉ còn bất an và sự sợ hãi ngày càng mãnh liệt, cô nhìn bóng tối không đáy, nỗi tuyệt vọng không ngừng tràn vào trong lòng.
Lục Vũ Thần trầm mặc mấy giây, sau đó đáp:”Chờ chúng ta rời khỏi nơi này, mỗi ngày anh sẽ nói cho em nghe.”
Nước mắt Doãn Mộ Tư rơi xuống…
Cô tựa vào tấm lưng rộng rãi của anh, khàn giọng nói: “Em biết khi anh nhìn thấy những dấu vết trên người em, anh không thể tin em, nhưng em mang thai, hắn thật sự không hề động vào em.”
Lục Vũ Thần sửng sốt : “Mộ Mộ, không quan trọng.”
“Không, rất quan trọng.”
Doãn Mộ Tư lắc đầu: “Em biết anh thật sự rất để ý, nhưng em luôn muốn nói với anh rằng em và hắn ta chưa từng có cái gì cả.”
“Anh biết không, đó là vì chúng ta đều là những người nhạy cảm, không thể tin tưởng được người khác, sợ bị phản bội và tổn thương nên chúng ta không dám mở lòng với nhau, nên tình cảm của chúng ta rất mong manh và không thể chịu được thử thách nhỏ.”
Giọng nói của Lục Vũ Thần khàn khàn đến đau lòng:”Mộ Mộ...”
Doãn Mộ Tư che miệng anh lại: “Để em nói xong.”
Lục Vũ Thần gật đầu...
“Trước kia, chúng ta cũng như là một dạng giống nhau. Anh không biết thế nào là yêu, em cũng không dám không dè dặt yêu anh giống như từng đối với Tống Tư Hàn trước đây.”
Doãn Mộ Tư nhìn phía xa, một cánh cửa thoát hiểm đã đóng lại, nhưng lúc này tốc độ Lục Vũ Thần chậm lại.
Cô tiếp tục nói:”Em hy vọng anh tin tưởng em vô điều kiện, dù không cần một lời giải thích nào cả, nhưng bản thân lại chống đối với tình cảm này không muốn mở lòng, như vậy cũng chính là không công bằng với anh.”
Cô nhìn cánh cửa càng ngày càng gần, dường như có thể tưởng tượng được cánh cửa kia cái gì đang chờ đợi bọn họ.
Vì vậy, cô cúi xuống thì thầm vào tai anh: “Lục Vũ Thần, hình như em chưa nói với anh, thực ra em cũng yêu anh rất nhiều.”
Lục Vũ Thần khã hé môi, cảm giác được cả thế giới đang đè lên mình, đôi mắt lần đầu tiên đỏ lên:”Mộ Mộ..”
Lục Vũ Thần không nhịn được nữa, hai chân mềm nhũn, quỳ thẳng xuống mặt đất, màu từ trong áo nhỏ xuống từng giọt.
Nhưng lưng anh thẳng tắp, không để cho thế giới của anh sụp đổ.
Doãn Mộ Tư rời khỏi lưng anh, quỳ xuống sàn nhà đối điện anh, hai tay ôm lấy mặt anh và hôn anh không chút do dự.
Nụ hôn dây dưa không dứt, quấn quýt triền miên, nhiệt tình phối hợp không muốn rời.
Doãn Mộ Tư quyến luyến rời bờ môi mỏng tái nhợt của anh, dựa đầu vào trán anh, nhìn bông hoa máu lớn trên bụng anh, ngẩng đầu nhìn anh, khóe miệng cười đẹp mê hồn: “Vũ Thần, Lục Vũ Thần, Lục Bang Chủ, em yêu anh, rất yêu anh.. hứa với em... anh phải sống thật tốt.”
Nói xong, Doãn Mộ Tư rút súng trên thắt lưng của Lục Vũ Thần, đứng dậy từng bước chạy về phía cửa.
Tuy Nhiên, Doãn Mộ Tư như một con bướm đang nhảy múa, nhảy bằng một chân về phía cánh cửa đang đóng lại.
Cô muốn Lục Vũ Thần sống sót.
Cô không thể để anh bước ra khỏi cánh cửa này.
Lục Vũ Thần dường như cũng nhận ra điều gì đang đợi bọn họ sau cánh cửa kia, sắc mặt tái nhợt hét lên: “Mộ Mộ, quay lại với anh.”
Trong tiếng gầm lên giận dữ của Lục Vũ Thần, Doãn Mộ Tư cuối cùng cũng đi đến cánh cửa, cuối cùng cô cũng quay đầu lại nhìn anh mỉm cười, không chút do dự mở cánh cửa đó ra rồi bước ra ngoài.
Gió đêm lạnh lẽo thổi bay mái tóc của cô, Doãn Mộ Tư nhìn thấy người và xe chỉ cách cô vài mét, lập tức đóng cửa phía sau lưng, khóa chặt lại.
“Doãn Mộ Tư..”
“Ầm.”
Cánh cửa trước mặt Lục Vũ Thần đóng lại.
Từng nóng súng lạnh lẽo đang hướng về phía cô, Doãn Mộ Tư sắc mặt không biến đổi nhin về bọn chúng.
Rất nhanh, Hàn Thương Nguyên xuống xe, trong ánh mắt sâu thẳm dịu dàng, môi hơi nhếch lên: “Mộ Mộ, cuối cùng anh cũng tìm được em.”
Doãn Mộ Tư chậm rãi giơ súng trong tay lên, chỉ vào Hàn Thương Nguyên.
Khi cô mới bắt đầu cử động Hàn Thương Nguyên đã hét lên với những người xung quanh:”Không được bắn.”
Doãn Mộ Tư nắm chặt khẩu súng: “Thả bọn họ đi.”
Hàn Thương Nguyên từng bước đi về phía cô: “Mộ Mộ, điều này không thể đáp ứng em.”
Hắn đã đợi ngày này rất lâu rồi, hắn phải giết Lục Vũ Thần.
“Đừng tới đây.”
Doãn Mộ Tư đứng trước cửa, xoay họng súng.
Đầu súng lạnh lẽo áp vào thái dương cô, lạnh lùng và kiên quyết nhìn Hàn Thương Nguyên:”Lục Vũ Thần và tôi, anh chỉ có thể chọn một, anh muốn mang tôi đi, hay là muốn giết Lục Vũ Thần.”
Sắc mặt Hàn Thương Nguyên thay đổi: “Mộ Mộ, mau bỏ súng xuống.”
Bên kia, biệt thự của James bị tấn công, Sandy và Lục Hân Nghi và những người khác lao vào, còn có những người bảo vệ của khách mời cũng tiến vào cứu chủ nhân.
Người của Hàn Thương Nguyên chạy toán loạn, người chết ngã xuống rất nhiều.
Trình Phong canh giữ James thấy động liền rút lui...bị Văn Sâm bắn ngã xuống đất, đồng đội muốn cứu hắn ta, nhưng cuối cùng chết dưới họng súng của Tô Ngôn.
“Doán Mộ Tư, mở cửa..”
Tiếng gầm gừ của Lục Vũ Thần vừa giận dữ vừa sợ hãi vang lên: “Anh đã sắp xếp xong, bọn họ sẽ rất nhanh đến cứu chúng ta, đồ ngốc... mau quay lại đi...”
Đáng tiếc, cửa hầm đóng chặt, Lục Vũ Thần bị thương không đứng lên nổi, không thể làm gì được.
Doãn Mộ Tư biết anh đã có sắp xếp, nhưng nếu cô không câu giờ, người của Hàn Thương Nguyên có thể bắn hàng loạt xuyên qua cánh cửa sau lưng cô.
"Anh có nghe thấy không?"
Doãn Mộ Tư ấn chặt họng súng vào thái dương, vẻ mặt thờ ơ nhìn Hàn Thương Nguyên:"Anh xác định thân phận nhỏ bé của anh có thể chống lại thực lực của doanh nhân giàu có và các nhà chính trị sao?"
Hàn Thương Nguyên trầm mặc một chút, cuối cùng cũng thỏa hiệp, giơ tay ra hiệu cho mọi người xung quanh:"Mọi người sơ tán đi."
Rất nhanh, chỉ còn lại Doãn Mộ Tư và Hàn Thương Nguyên.
Hàn Thương Nguyên nhanh chân bước đến gần Doãn Mộ Tư cướp súng từ trên tay cô.
Hàn Thương Nguyên ôm eo Doãn Mộ Tư kéo ra một bên, chĩa họng súng trong tay về phía cửa, ánh mắt trầm xuống.
"Đoàng… đoàng."
"Đừng mà.."
Tiếng súng và tiếng hét đau đớn của Doãn Mộ Tư gần như đồng thời vang lên.
Doãn Mộ Tư không biết Lục Vũ Thần bị trọng thương bên trong có kịp phản ứng hay không, cô lập tức dùng hết sức lực đẩy Hàn Thương Nguyên đang muốn bắn thêm.
"Đoàng…đoàng… đoàng…"
Tiếng súng chói tai vang lên lần nữa.
Lần này là đạn từ bên trong bắn ra, khóa cửa lập tức buông lỏng, tiếng đá cửa từ bên trong truyền ra.
Người của Lục Vũ Thần cuối cùng cũng đã tới.
Hàn Thương Nguyên lập tức ôm Doãn Mộ Tư, nhanh chóng nhét vào ghế:"Đi mau."
Chiếc xe đánh võng rẽ vào một góc rồi lao về phía trước.
Lúc này, cánh cửa cuối cùng cũng đã văng ra, tiếng súng từ sau xe truyền đến, cuối cùng chiếc xe vẫn biến mất trong màn đêm.
Vào thời khác đó, Doãn Mộ Tư nhìn thấy bóng dáng Lục Vũ Thần, liền thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may, anh không bị Hàn Thương Nguyên bắn trúng.
"Mộ Mộ, lần này anh sẽ không để em rời xa anh đâu."
Hàn Thương Nguyên ôm lấy eo Doãn Mộ Tư, nâng cả người cô lên đặt lên đùi anh, dùng hai tay ôm thật chặt.
"Anh thả tôi ra." - Doãn Mộ Tư gương mặt lạnh như băng.
Tay Hàn Thương Nguyên đặt lên bụng cô, vùi đầu vào cổ Doãn Mộ Tư, câu nói ôn nhu nhưng tà ác:"Đừng quậy, nếu như em muốn giữ đứa trẻ của Lục Vũ Thần."
Doãn Mộ Tư cứng đờ, cơ thể căng cứng không còn cử động.
Hàn Thương Nguyên hít vào mùi thơm trên cơ thể cô, nhắm mắt lại:"Mộ Mộ, anh vẫn nhớ lần đầu tiên em nhào vào lòng anh, lúc đó em chỉ là một cô bé, một mực luôn cười với anh."
"Lúc đó em chỉ là một cô bé, anh cũng chỉ là một thiếu niên… nhưng anh biết anh đã thích em và muốn cả đời bao bọc em từ ngày ấy, không ngờ trong nháy mắt chúng ta lại trưởng thành nhanh như vậy."
Vừa nói, Hàn Thương Nguyên vừa lấy trong túi một bức ảnh:"Em nhìn đi, bức ảnh của chúng ta, anh luôn giữ bên mình."
Nhìn bức ảnh, Doãn Mộ Tư không hề có chút cảm giác gì, chỉ cảm thấy kinh khủng.
Tình cảm mà Hàn Thương Nguyên dành cho cô bắt nguồn từ khi cô còn là một cô bé, đó không phải là tình yêu, nó giống như một nỗi ám ảnh biến thái.
Ngay sau đó, Hàn Thương Nguyên kéo một cái, sợi dây chuyền mà Lục Vũ Thần tự đeo cho cô đã bị Hàn Thương Nguyên giựt đứt ra:"Hắn cũng thật hào phóng, sợi dây chuyền này có giá chục tỷ."
Doãn Mộ Tư sầm mặt lại:"Trả lại cho tôi."
Cô vươn tay muốn đoạt lại, trong nháy mắt dây chuyền bị Hàn Thương Nguyên từ cửa sổ ném ra ngoài.
"Đồ điên."
Hàn Thương Nguyên ôm chặt eo cô, nghiêng người ghé sát vào tai cô thì thầm:"Anh không muốn nhìn thấy đồ của anh ta trên người em."
Doãn Mộ Tư cau mày, gắt gao dùng mười ngón tay nắm chặt bàn tay Hàn Thương Nguyên đang đặt trên bụng cô, vẻ mặt khổ sở:"Buông ra."
Hai mắt Hàn Thương Nguyên đỏ hoe, hắn rất muốn bốp chết nghiệt chủng trong bụng cô, nhưng nó lại đang lớn lên trong cơ thể của Doãn Mộ Tư, nếu mất đi sẽ gây tổn hại cho cơ thể cô.
"Mộ Mộ, chúng ta kết hôn đi."
"Đừng nằm mơ."- Doãn Mộ Tư cắn răng:"Hàn Thương Nguyên, cả đời này tôi sẽ không gả cho anh."
Hắn im lặng suốt chặn đường còn lại, không nói thêm lời nào cho đến khi điện thoại reo lên.
Không biết bên kia nói cái gì, chỉ cảm thấy sự tàn ác khát máu trong người anh ta, phẫn nộ và cuồng loạn.
Điều này có phải là… Lục Vũ Thần bên kia tin tức tốt hơn.
Hàn Thương Nguyên nói trong điện thoại:"Chuẩn bị máy bay."
Hàn Thương Nguyên cúp máy, lửa giận trong lòng cũng vơi đi, rất nhanh sự ôn nhu của hắn lại bên tai cô nói:"Mộ Mộ, anh đưa em đi Nhật, không phải em thích xem hoa anh đào sao?"
Anh ta muốn rời đi nhanh như vậy, có nghĩa là bọn người của anh ta đã bị Lục Vũ Thần tiêu diệt
Doãn Mộ Tư nói:"Tôi không đi Nhật, so với hoa anh đào, tôi ưa thích bầu trời đầy sao ở nước A này hơn."
Hàn Thương Nguyên cười nói:"Sao trên bầu trời có đẹp cũng chỉ có thể nhìn vào buổi tối. Sau khi sinh con, nếu em còn muốn quay về, anh sẽ đưa em về."
Khó khăn lắm hắn mới kéo được Lục Vũ Thần từ địa ngục quay về.
Đêm hôm đó, Doãn Mộ Tư bị Hàn Thương Nguyên bắt đi… Lục Vũ Thần phun một ngụm máu đỏ từ cổ họng, sau đó bất tỉnh.
Tầng Hải Châu không dám đánh liều, lập tức liên hệ về Nam Sơn, để bọn họ dùng bất cứ cách gì mang Thịnh Quy đến nước A, điều này đã cứu được mạng sống của Lục Vũ Thần.
Tầng Hải Châu nhíu mày lại:"Vân Phàm đã nghĩ biện pháp rồi, yên tâm đi, sẽ sớm có tin tức."
Tầng Hải Châu không dám nói sự thật, bọn họ không biết Hàn Thương Nguyên đã đưa Doãn Mộ Tư đi đến nơi nào. Hắn quá xảo quyệt, những tin tức phát hiện ta đều chính là do hắn tự phát lừa gạt.
"Tôi đã bất tỉnh bao lâu rồi?"
"Hai ngày hai đêm."
Mắt Lục Vũ Thần đỏ lên, môi mỏng tái nhợt:"Thì ra tôi đã ngủ đến hai ngày hai đêm."
"Buông ra, cố ấy mất tích hai ngày hai đêm rồi… tôi phải đi tìm cô ấy."
Tầng Hải Châu gắt gao đè Lục Vũ Thần xuống giường, tức giận nói như hét:"Lục Vũ Thần, anh bình tĩnh lại, thân thể của anh ngay cả đi lại còn không được, anh có thể đi tìm cô ta ở đâu?"
Lúc này, Sandy từ bên ngoài đi vào, tức giận: "Anh làm cái gì vậy? Mọi người ở đây đều dùng hết sức kéo anh từ cõi chết trở về, không phải để cho anh tự hành hạ bản thân như vậy."
"Muốn đi tìm Doãn Mộ Tư? Anh có biết cô ấy đi đâu không? Tôi nói cho anh biết, coi như Tầng Hải Châu không cản anh, thân thể của anh hiện tại bước ra đến cửa cũng không thể."
Lời nói này… khiến Lục Vũ Thần dần bình tĩnh lại.
Tầng Hải Châu buông Lục Vũ Thần ra, nghiêm túc nói một câu:"Nếu anh muốn chết trước Hàn Thương Nguyên, không thể gặp lại Doãn Mộ Tư nữa, thì cứ hành động như vừa rồi đi."
Lục Vũ Thần làm hết mọi tính toán, nhưng hắn lại không ngờ Hàn Thương Nguyên dám động đến sinh nhật của James, uy hiếp toàn bộ thương nhân và chính trị gia ở đất nước A này.
Trận chiến này, ở đất nước A này, hắn thắng… giết hết bọn người chống đối…nhưng lại mất đi người phụ nữ của mình.
Kế tiếp, Lục Vũ Thần cùng Tầng Hải Châu và Thịnh Quy phổi hợp dưỡng thương, một bên cùng Vân Phàm tìm kiếm tin tức về Hàn Thương Nguyên và Doãn Mộ Tư.
Đáng tiếc, thế giới rộng lớn, Hàn Thương Nguyên quá gian xảo, không thể không nói chính là mò kim đáy biển.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]