Bàn tay tinh nghịch kia vừa định động chạm thì bị tiếng gõ cửa liên hồi ngoài cửa phá đám. Chị ta chỉ đành tức giận mà ra mở cửa, Tĩnh Anh như vớ được phao cứu sinh ngồi dậy chỉnh lại quần áo.
"Chuyện gì?"
"Lão gia cho gọi cô thưa cô Jane"
"Mẹ kiếp tại sao lại ngay lúc này chứ. Bảo cha tôi rằng tôi sẽ đến ngay"
"Vâng"
Sao đó người phục vụ ở ngoài cửa rời đi. Jane hậm hực đi vào, lấy cái card visit từ trong ngăn kéo ra, đi tới chỗ em.
"Có lẽ em đã làm mất chiếc thẻ của tôi rồi nên giờ em phải giữ đấy. Tôi đã biết chỗ làm của em rồi nên sẽ ghé thăm em nhiều đó thỏ con. Tạm biệt và hẹn gặp ngày mai" - Jane bước tới hôn vào bên má của Tĩnh Anh rồi rời đi
Mất một lúc sau, Quân Dao và Uyển Đình mới giải quyết xong vấn đề công việc, họ lo lắng đến mức cuống cuồng tìm gặp em, họ sợ em sẽ bị "ăn tươi nuốt sống".
Thấy em "bình an" họ thở phào một cái. Bữa tiệc diễn ra đến tận 12h đêm hôm đó. Vì Uyển Đình phải đang nghe điện thoại nên Tĩnh Anh xuống sảnh chính của khách sạn đó chờ. Khi thấy em Quân Dao liền kéo tay của em tới một góc để nói chuyện.
"Chị đang làm cái quái gì vậy?"
"Chị biết em sẽ không muốn nghe những lời chị đang nói nhưng em phải nghe chị giải thích"
"Mắt em chứng kiến, tai em nghe thấy còn có gì sai sao?"
"Chị lúc đó..."
Chưa kịp để Quân Dao nói tiếp Tĩnh Anh đã cướp lời
"Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-ai-em-moi-hanh-phuc/967533/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.