Sau đó cô rơi vào trạng thái hôn mê, cô thấy mình đang đứng giữa một khoảng không rất lớn, nói tối lắm, bỗng có một ánh đèn chiếu thẳng từ trên xuống, lúc này cô mới nhìn rõ. Xung quanh rất lớn, nó chính là một khoảng không vô định. Rồi cô cảm thấy rất đau rồi ngất đi.
Sau đó Tĩnh Anh tỉnh lại, cô không thể mở mắt được, có một thứ gì đó đã quấn quanh mắt của cô. Cô đưa tay lên sờ, có vẻ nó là băng y tế vì cô nhớ mang máng là cô bị xem đâm phải. Sau đó một tiếng "cạch" vang lên.
"Cô Đoàn, cô tỉnh rồi à? Hôm nay cô sẽ được gỡ băng gạc rồi, chắc cô trông mong ngày này mấy hôm rồi! Thật may làm sao, cô bị mảnh thủy tinh đâm vào mắt ngay lúc đấy cũng có người hiến giác mạc nên cô mới nhìn thấy được"
"Cảm ơn cô nhiều, mà tôi ở đây bao lâu rồi?"
"Cô ở đây được ba ngày rồi. Mà cô sướng thật đấy, có hôn ước với cả Triệu Hạ Vũ người mà ai cũng ao ước. Anh ấy thanh toán cả viện phí rồi, anh ấy thương cô thật đấy!"
"????̣̂? ??̣ ??̃ ??̀ ?? ?ℎ?̛́? ??̀ ??ℎ? ??̂? ???? ????...?̀! ??̀ ??̂? ??̉? ??? ?ℎ?́?ℎ ?????̣̂? ??̀?ℎ ???̂́? ??̀. ??? ??̀?ℎ ??̛̣ ?ℎ??̂? ?ℎ?̀?ℎ ℎ?̂? ?ℎ? ??̉? ??ℎ ?? ??̂̀?. ?ℎ?̆̉?? ??̃...????̂? ??̂̀?!!!"
Sao một hồi thì mắt cô trực tiếp tiếp xúc với anh sáng. Nó khiến cô thấy rất chói, phải mất một lúc cô mới làm quen được với ánh sáng ấy.
Khung cảnh ở đây rất trong lành, nắng cũng ấm áp nữa nhưng mà...hình như nó chả giống nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-ai-em-moi-hanh-phuc/237532/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.