Trong cơn mê man, tôi nghe được bên tai có tiếng gọi mình đầy hoảng loạn:
"Tiểu Tiệp! Tiểu Tiệp!"
Và thậm chí còn cả tiếng gọi thều thào, khản đặc:
"A Hoan..."
Ta đây, nhưng ai vậy.
Kiếp này ngoài người của Phủ Hiên Viên thì chưa có một ai biết tới thân phận cùng tên thật của tôi.
Dù rằng rất muốn mở mắt ra xem kẻ đang gọi tên mình rốt cục là ai, và cả cách gọi thân mật đến vậy nhưng mí mắt tôi nặng trĩu. Cả cơ thể mỏi nhừ không cử động nổi, như thể bị tảng đá lớn đè chặt lên người vậy.
Và cứ vậy tội thiếp đi không biết đến giờ rồi chìm dần vào màn đêm vô hạn.
Tôi choàng mở mắt tỉnh dậy, cả người nhẹ bẫng không chút cảm giác. Xúc cảm kì lạ dấy lên trong tôi, xung quanh tối đen như mực không một bóng người, không có sinh vật thậm chí cả mặt đất, tôi như đang lơ lửng vậy.
Tôi đứng dậy ngó ngang ngó dọc rồi nhìn xuống đôi tay mình. Một màu tối đen như vậy... nhưng tôi lại có thể nhìn thấy chính mình. Chẳng lẽ tôi đang phát sáng.
Tôi đưa tay lên vỗ mạnh mấy cái liền vào mặt mình nhưng lại không cảm giác được gì, chẳng thấy đau đớn hay cảm giác da mặt được tiếp xúc.
Một nỗi trống rỗng vô tận.
"Đây là đâu?"
Tôi thầm nói, tiếng nhỏ chỉ đủ tôi nghe nhưng lại vang vọng trong khoảng không. Có tiếng nói của người phụ nữ đáp lại tôi:
"Là bóng tối."
Tôi liền giật mình tới rợn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-vuong-phi-tai-sinh-mot-doi-va-mai-mai/2918067/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.