Thiền Huy ngước mắt lên nhìn bầu trời quang đãng của Cửu Trung Thiên, hắn bắt đầu hoài niệm, kể tôi nghe về mẫu thân hắn:
"Bà ấy, là một người phụ nữ vĩ đại, một nữ chiến binh dám xả thân vì đại cuộc, một người phụ nữ đã khiến lão cha ta vô cùng thương tiếc tới nỗi quyết định không lấy ai kể cả khi bà đã mất, thủ tiết cho mãi về sau. Bà là người đầu tiên dạy kiếm thuật cho ta từ khi còn nhỏ."
Tôi gật gù, ra là tài năng của hắn đều được mẫu thân truyền lại từ tấm bé:
"Vậy nên huynh muốn đi tiếp con đường mà mẫu thân huynh chưa hoàn thành?"
"Phải."
Trong khoảng khắc tôi thấy được sự khát vọng trong đáy mắt Thiền Huy, nhỏ giọng nói:
"Huynh có chí lớn như vậy, thật đáng mừng cho huynh, ta sẽ cổ vũ con đường mà huynh chọn."
Tôi cũng chợt nhận ra một điều quan trọng.
Ma Vực và Phượng Ca có mỗi quan hệ chặt chẽ như vậy, chỉ cần một trong hai yếu đi ắt hẳn kẻ còn lại cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.
Thiền Huy muốn thanh tẩy Ma Vực, tôi muốn hạ gục Phượng Ca chung quy mà nói cũng không khác gì cùng chung mục đích.
Tôi nhìn hắn hoài niệm về mẫu thân như vậy cũng không khỏi có chút lặng đi.
Mẫu thân tôi cũng là người vô cùng tuyệt vời...
Cứ vậy tôi cùng Thiền Huy đi một mạch về tới Thủy Kính Các, sư phụ cũng về tới không lâu.
Người đã hết lòng khen ngợi Thiền Huy và tặng lồng Trấn Yêu cho hắn. Hắn cũng sẽ không ở lại sư môn quá lâu, chỉ ba ngày nữa...hắn sẽ nhập quân tham vào Tiền binh, thanh tẩy Ma Vực.
Dù rằng Thiền Huy không xuất sư, chiến sự ổn định cũng vẫn sẽ quay lại Thủy Kính Các học nghệ. Nhưng chắc chắn không thể một sớm một chiều, tôi tự dưng có chút buồn, dù gì có điều gì vui và mới lạ tôi cùng hắn cũng hay chia sẻ cho nhau.
Tối hôm trước khi Thiền Huy đi tôi đã tìm hắn muốn hỏi về những thắc mắc của bản thân. Tôi cùng hắn ngồi trên mái hiên của hậu viện, ngắm nhìn ánh trăng khuyết.
Tôi băn khoăn, hỏi liên tiếp khiến hắn còn chả kịp đáp lời:
"Thiền Huy này, huynh đã đánh bại Xích Diệm Thú bằng cách nào thế? Thanh kiếm cũ của huynh đâu? Và cả... huynh thực sự quyết tâm muốn thanh tẩy Ma Vực vậy à?"
Thiền Huy nhướng mày:
"Mấy ngày qua muội chỉ bận tâm về vấn đề này thôi sao? Ta còn tưởng có gì to tát mà để Tiểu Nhất phải đích thân tra hỏi thế này."
Nói đoạn, hắn giơ nắm tay lên trước, chuôi kiếm của hắn lập tức hiện ra.
Tôi liền bất ngờ, lưỡi kiếm của hắn đã bị nung cháy quá nửa rồi, tệ hơn, phần cuối còn tạo thành hình sáp chảy vô cùng thảm hại. Tôi cũng đoán được nguyên nhân phần nào.
Hắn thở dài nói với tôi:
"Lửa của Xích Diệm Thú đã phá hủy nó hoàn toàn rồi, ta chỉ còn giữ nó như vật lưu niệm thôi."
Tôi cứng họng, nhất thời chẳng nói lên lời nào.
Tôi cũng từng trải qua cảnh tượng giống vậy. Trong quá khứ, Trường Nhạc của tôi cũng từng bị đốt thành tro tàn ngay trước mắt tôi. Cảm giác buồn ấy làm sao mà tả thành lời được.
Thiền Huy ngả người nằm xuống mái hiên, ánh mắt hắn trầm lắng, hồi tưởng lại kể cho tôi:
"Sau khi cứu được Thiên Hoành của muội. Ta đã cố gắng lần theo vết kiếm cũ nhắm vào nội đan của nó. Nhưng Xích Diệm Thú đã tỏa lửa toàn thân lần nữa. Ta đã thử thi triển Thượng Quang Trọng Hỏa nhưng thất bại, chẳng hiện lên nổi đốm lửa nào, kết quả thì thành như vậy."
Tôi im lặng nghe hắn kể tiếp.
"Quẫn bách quá, ta đã phải dùng tới một thanh kiếm mà ta còn chưa dám rút khỏi vỏ lần nào... Trường Tận."
A, thanh kiếm mà mẫu thân hắn để lại. Ra nó tên Trường Tận, một cái tên hay.
Tôi nhìn ánh sáng vàng tỏa ra từ thanh kiếm ấy, bất giác hỏi hắn:
"Uy lực của thanh kiếm này mạnh khủng khiếp tới như vậy sao?"
Thiền Huy cười, đầy tự hào khoe mẽ với tôi:
"Ừ, thanh kiếm này còn có chiến tích vô cùng lẫy lừng đấy nhé. Mẫu Thân ta cũng từng dùng Trường Tận để chiến đấu, trực tiếp chứng kiến cảnh phong ấn Đại công chúa Ma Tộc năm nào."
Mẫu thân thì phong ấn Phượng Ca, nhi tử thì tham gia chiến dịch thanh tẩy Ma Vực. Quả là mẹ truyền con nối.
Trong nháy mắt, mọi thắc mắc của tôi như được giải đáp hoàn toàn. Tôi cũng thoải mái ngả người xuống mái hiên, nói với hắn:
"Mẫu thân huynh sẽ tự hào về huynh lắm đấy."
Hắn nhìn tôi, ánh mắt xa xăm:
"Còn muội thì sao? Không có dự định gì cho tương lai à?- Hắn chợt bật cười - Đừng nói với ta, theo đuổi Yên Vương là toàn bộ những gì muội muốn đấy nhé?"
Tôi nào có mê trai quá đáng như vậy bao giờ!
Tôi tất nhiên có dự định kế tiếp rồi... Nhưng đó là cả một vấn đề lớn, nó liên quan cả tới ngũ đạo luân hồi, và Phượng Ca. Tôi chẳng thể nói cho Thiền Huy những suy tính này được, bâng quơ đáp hắn:
"Trả thù cho gia đình ta chăng."
"Gia đình muội? Hiên Viên Gia à?"
Tôi suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời:
"Không, Tống Gia."
"...Thật?"
"Thật."
Thiền Huy lập tức ngồi bật dậy. Sắc mặt của hắn tệ tới nỗi, như đang muốn dán ngàn chữ “ Ta không tin” lên trán cho tôi xem vậy.
Hắn ngỡ ngàng hỏi tôi:
"Không phải Tổng Gia đã bị tàn sát không chừa ai sao? Lại nữa, muội mang họ Hiên Viên kia mà?"
Tôi không nhìn mặt hắn, ngưỡng vọng ra xa, tôi đáp:
"Không hẳn, ta là kẻ duy nhất may mắn còn sống sót, Nhị tiểu thư của Tống Phủ....tên ta là Tống Thẩm Hoan."
Thiền Huy như hóa đá vậy... Không hổ danh là nghĩa phụ của tôi, ông đã tạo ra một trò lừa cho cả thiên hạ rồi, ai nấy cũng tin theo như này.
Tôi tiếp tục trần thuật lại cho hắn nghe:
"Nghĩa phụ ta bây giờ chính là bá phụ ta trong quá khứ, người duy nhất chịu cưu mang ta. Đưa ta về làm nghĩa nữa của Phủ Hiên Viên, che giấu đi thân phận. Về sau ta mới đem họ Hiên Viên."
Hắn nhìn tôi lúc lâu rồi mới cất lời:
"Chuyện động trời như vậy, sao muội lại kể cho ta?"
Tôi cười bất lực:
"Người huynh đệ à, huynh cũng đã kể cho ta về quá khứ của huynh mà."
Hắn khua khua tay:
"Giống nhau sao được? Muội không sợ ta truyền ra ngoài sao?"
Tôi nhướng mày, nói như lẽ đương nhiên:
"Ồ, ta tin huynh nên mới nói mà."
Hắn nằm thụp xuống mái hiên lần nữa, chúng tôi bây giờ chẳng khác nào hai người bạn già cùng thưởng hoa, ngắm trăng, tâm sự chuyện của quá khứ. Hắn kê tay ra sau đầu, gật gù:
"Ra muội tên là Thẩm Hoan à? Một nữ tử mà phải chịu đựng nhiều chuyện kinh khủng tới vậy, có thân phận phức tạp đến thế, ta đột nhiên thấy ngưỡng mộ muội khi có thể vượt qua được đấy. Đổi lại là ta, chắc ta phát điên lâu rồi."
Chà, thực tế tôi còn phức tạp hơn cả thế nữa kìa. Hơn nữa, tôi cũng không hoàn toàn vượt qua được nỗi ám ảnh ấy, chỉ là tôi có chật vật sống trong quá khứ thì cũng sẽ chẳng thay đổi được gì.
Tôi cười trừ:
"Hì, huynh không thương hại ta là ta mừng lắm rồi."
Hắn băn khoăn với tôi:
"Tống Thẩm Hoan, Hiên Viên Tiệp, quả thực bây giờ nên xưng hô với muội như nào nữa..."
"Cứ Tiểu Tiệp là được rồi. Ta nghe cũng quen."
Kiếp này tôi chưa kể cho ai ngoài hắn cả. Với lại, dùng cái tên Hiên Viên Tiệp quá lâu, tôi sợ đến lúc có người gọi đúng tên tôi, tôi còn chẳng nhận ra nữa. Và dù cho thế nào tôi cũng chỉ muốn mình chàng gọi tôi “A Hoan” là quá đủ.
Cứ vậy tôi cùng Thiền Huy luyên thuyên kể về những điều thú vị cho tới tận tờ mờ sáng lúc nào không hay.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]