Tôi cứ vậy, khóc nấc cả lên cho tới khi phán quan đi qua, hắn ta nhìn tôi mà chép miệng nói:
"Chậc, năm nào cũng có kẻ si tình như thế này, cứ đi qua gương Tiền Kiếp là y như rằng..."
Hóa ra, đây là gương Tiền Kiếp được nhân gian đồn đại. Chiếc gương có thể phản ánh kiếp trước của bản thân và cả khung cảnh mà bản thân muốn thấy nhất, tiếc nuối nhất.
Ngay khi tôi vừa tĩnh tâm, quay người lại, sư phụ đã trở về, còn chàng tôi không thấy đâu.
Tôi chạy qua hỏi người:
"Sư phụ, Yên Vương đâu rồi?"
"Hắn có công việc trên Cửu Trùng Thiên rồi."
Sư phụ đăm chiêu nhìn tôi, ánh mắt có chút phức tạp.
Người nói tiếp:
"Tiểu Nhất, có phải con nhất quyết muốn tìm hai phách kia không? Dù cho điều đó vô cùng khó khăn?"
Tôi khó hiểu nhìn người, không phải quá rõ ràng rồi sao, đó là mục đích khiến tôi kiên trì tới tận bây giờ mà.
Tôi gật mạnh đầu, đáp "Dạ!"
Ánh mắt của sư phụ chợt trở nên bất lực:
"Nếu vi sư nói điều đó là không thể thì sao?"
Nay, sư phụ khiến tôi vô cùng khó hiểu, câu nói của người khiến tôi lưỡng lự trong giây lát. Không thể ư? Lẽ nào hai phách của tôi Kính Truy Phách tìm không thấy, hay hai phách kia sớm đã bị nghiền nát rồi? Dù vậy, song tôi vẫn kiên quyết, đáp lời nghi hoặc của sư phụ:
"Con nhất định sẽ tìm về!"
Người nhìn thẳng vào mắt tôi, im lặng lúc lâu rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-vuong-phi-tai-sinh-mot-doi-va-mai-mai/2918035/chuong-28.html