Chương trước
Chương sau
“Có thể để cho Tuyên thừa tướng đích thân giám trảm thật là may mắn của ngươi!” Đao phủ toàn thân bỉ giáp* màu đỏ phun một ngụm nước miếng lên trên đại đao.

(*bỉ giáp: là loại áo ngoài không cổ, thường dài đến hông hoặc đầu gối. Link tham khảo hình: http://baike.baidu.com/view/701826.htm)

“Tuyên thừa tướng?” Cao Khôn hoài nghi nhìn về phía đài giám trảm. Thì ra Tuyên thừa tướng chính là Tuyên Thiệu… Hắn đã trở thành Tuyên thừa tướng? Nhanh như vậy… Thuận lợi như vậy…

Khi khoé mắt Cao Khôn thoáng nhìn qua Lộ Nam Phi đứng ở một bên đài giám trảm cùng Huyền Cơ Tử đứng sau lưng Lộ Nam Phi thì mới đột nhiên tỉnh ngộ!

Hoá ra hắn vẫn không thể thắng nổi. Tuyên Thiệu bất kể là ở Hoàng thành ty hay là lúc đang bị giáng chức làm tiểu lại của nha môn, thật ra chẳng bao giờ rời khỏi trung tâm triều đình!

Người tin cậy nhất bên cạnh Hoàng đế là người của Tuyên Thiệu. Người nắm giữ đại quyền sanh sát của Hoàng thành ty chính là người của Tuyên Thiệu. Trước sân khấu, hắn chỉ là người được mọi người theo hâm mộ, lui xuống vị trí hậu trường, thật ra tất cả vẫn đều nắm ở trong tay hắn.

Vốn mình cho rằng Tuyên gia ngã, Tuyên Thiệu đã không thể còn trò để hát nữa. Nhưng Hoàng đế nhớ vài phần tình xưa, vẫn để Tuyên gia ở lại Lâm An. Tuyên Thiệu cũng chính là dựa vào vài phần tình xưa của Hoàng đế, tham sống sợ chết mà thôi!

Cho đến ngày nay hắn mới hoàn toàn hiểu rõ, thì ra Tuyên Thiệu chỉ bỏ trống sân khấu, nhường cho một mình hắn ngu ngốc ca diễn, mãi đến không tiếp tục hát được nữa, mãi đến đầu rơi xuống đất…

Tuyên Thiệu, thủ đoạn ngươi đùa bỡn giỏi như vậy, Thái tử hắn biết không? Ngươi đùa bỡn tất cả mọi người ở trong lòng bàn tay của ngươi, Thái tử hắn có an tâm ngôi vị Hoàng đế dưới mông?

Cao Khôn há mồm muốn hét lên mấy câu nói đó.

Nhưng tiếng còn chưa phát ra thì đã thấy cái thẻ viết một chữ trảm “soạt…” xẹt qua không trung, rơi xuống trên đoạn đầu đài.

“Hành hình…” Giọng của Thuyên Thiệu lạnh lùng, phảng phất ở bên tai.

Cao Khôn chỉ cảm thấy cái cổ mát lạnh…

“A…” Mục Thanh Thanh kinh hoảng kêu to lên.

Máu của Cao Khôn phun toé đến trên mặt ả.

Thấy Cao Khôn đã đầu rơi xuống đất, ả cũng bị người đè đầu xuống, đao phủ ở bên đã giơ đao lên thật cao.

“Đừng giết ta… Ta không phải là người nơi này. Ta không phải là người của thời đại này! Ta là người xuyên không! Các ngươi không thể giết ta, không thể giết ta…”

Tiếng gào thét của Mục Thanh Thanh chợt ngừng lại, chỉ thấy một cái đầu lăn lông lốc xuống đoạn đầu đài.

Lúc ả sắp chết còn đang suy nghĩ, xuyên qua cũng có thể chết oan uổng như thế này, ông trời có thể cho ả một cơ hội nữa hay không, để cho ả làm lại từ đầu?

Tuyên Thiệu nhàn nhạt nhìn hai cái đầu người.

Dân chúng xem náo nhiệt ở xung quanh phần lớn đã bị doạ đến biến sắc, nhịn không được lui về phía sau.

Người ở phía sau thấy không rõ, ngược lại xông về phía trước.

Phía trước không ra được, phía sau không vào được.

Xem náo nhiệt chính là như vậy. Nếu không phải phía trước có bức tường thị vệ trấn giữ, e là dân chúng vây xem ở phía trước cũng có thể đã bị đẩy ngã ở phía trước đoạn đầu đài đẫm máu.

Khi Tuyên Thiệu đứng dậy đi xuống đài giám trảm thì giơ tay lên khẽ vỗ vỗ vai Huyền Cơ Tử. “Thù của con trai ngươi đã báo.”

“Cảm ơn công tử…” Huyền Cơ Tử xoay mặt đi, không để cho người ta thấy thần sắc của hắn.

Lúc Tây Hạ chiến bại đầu hàng, Lưu Tố chờ một đám sứ thần Tây Hạ bị đưa trả về Tây Hạ.

Vốn Tân hoàng không đồng ý đưa trả những người này về, nhưng Tuyên thừa tướng nói không sao, cho dù thời gian những người này ở Lâm An lâu như vậy, vô cùng hiểu biết đối với phong thổ Lâm An, nhưng trở về Tây Hạ cũng không có uy hiếp gì với Thiên triều.

Hoàng đế bán tín bán nghi.

Mãi đến khi truyền tới tin tức Hoàng đế Tây Hạ giận dữ giết sứ thần bị đưa trả về thì Hoàng đế mới thở dài một tiếng, Tuyên thừa tướng quả nhiên liệu sự như thần!

Tất nhiên Hoàng đế càng thêm nể trọng đối với Tuyên thừa tướng.

Lúc Tuyên Văn Bỉnh khải hoàn, ban sư hồi triều thì Tuyên Dao Kỳ và Tuyên Hạm đã có thể bước đi lẫm chẩm.

Đi không vững, nhưng cũng có hình có dạng.

Tuyên Dao Kỳ miệng mồm lanh lợi, đã biết gọi cha mẹ, tổ mẫu, tổ phụ.

Tuyên Hàm miệng mồm chậm, vẫn chỉ biết a a a.

Hiển nhiên không biết lấy lòng người ta như tỷ tỷ.

Tuyên Văn Bỉnh huy hoàng tiến vào Lâm An, được bách quan đón chào, Hoàng đế khâm ban Ngự yến. Ông ta thật vất vả thoát về, một thân phong trần mệt mỏi chạy thẳng đến trong nhà, nhìn thấy hai đứa bé đầu không chênh lệch bao nhiêu, lảo đảo nghiêng ngã đi ở trên con đường đá xanh. Tuyên đại nhân quen thấy sinh tử ở trên sa trường, hỉ nộ không hiện rõ, lúc này gần như ngân ngấn lệ.

“Tổ phụ! Tổ phụ! Người rốt cuộc đã về rồi!” Tuyên Cảnh la hét ầm ĩ nhào vào trong ngực ông. “Tổ phụ, Cảnh nhi thật là nhớ người, người nhớ Cảnh nhi không?”

“Nhớ, nhớ!” Tuyên Văn Bỉnh xoa xoa đầu Cảnh nhi, liên tục gật đầu nói. “Lúc ta đi, con ngay cả lời cũng còn nói không lưu loát, bây giờ đã lớn rồi! Lớn rồi!”

Tuyên Cảnh gật đầu liên tục. “Mỗi ngày con đều đến quán trà nghe người kể chuyện kể chiến tích của tổ phụ. Con đều có thể thuộc lòng tiết mục của bọn họ đó! Tổ phụ, người nghỉ ngơi một chút, ngày mai con sẽ kể cho người nghe, bảo đảm còn hay hơn so với người kể chuyện trong quán trà!”

Tuyên Văn Bỉnh bật cười. “Được, được.”

Tuyên Dao Kỳ và Tuyên Hàm được bà vú nắm tay, ngẩng đầu nhìn ca ca cùng tổ phụ.

Lúc hai đứa mới sinh ra, Tuyên Văn Bỉnh đã rời nhà. Hôm nay bỗng trở về, mặc dù luôn có người dạy bọn chúng gọi tổ phụ, nhưng trong ấn tượng của chúng cũng không có người “tổ phụ” này.

Hôm nay thấy ca ca mở miệng là “tổ phụ”, hai đứa cũng tò mò nhìn Tuyên Văn Bỉnh.

Tuyên Văn Bỉnh ngồi xổm xuống, nhìn hai đứa bé phấn điêu ngọc trác, run giọng nói: “Dao Kỳ, Hàm nhi, đến, để tổ phụ ôm một cái!”

Hai đứa bé rụt vào trong lòng bà vú, không chịu tiến lên.

Một tràng tiếng bước chân mất trật tự chạy tới.

Trẻ con sợ người lạ, tuy Tuyên Văn Bỉnh có lòng thân thiết với hai đứa bé, nhưng cũng không dám tuỳ tiện tiến lên.

Nghe được tiếng bước chân, ông ta đứng dậy.

Liền nhìn thấy Tuyên phu nhân đôi mắt đỏ bừng bước nhanh tới.

“Lão gia…” Tuyên phu nhân chưa dứt lời lệ đã rơi trước.

Tuyên Văn Bỉnh nhìn thấy người vợ gắn bó làm bạn nhiều năm cùng ông ta, cũng giơ tay lên cầm lấy tay của Tuyên phu nhân. “Ừ, ta đã trở về!”

Yên Vũ mang theo nha hoàn, theo sau chạy tới: “Vỗn tưởng cha phải nán lại ở trong cung không ít thời gian, không ngờ trở về nhanh như vậy.”

Tuyên Văn Bỉnh cười chỉ vào hai đứa bé nho nhỏ. “Đây chẳng phải là còn chưa được gặp Dao Kỳ và Hàm nhi sao? Nhớ tới bọn chúng đó!”

Tuyên Cảnh vừa nghe, chu miệng. “Tổ phụ không nhớ con à?”

“Nhớ, sao lại không nhớ? Tổ phụ còn mang thứ tốt cho con đây!” Tuyên Văn Bỉnh vội dỗ dành cháu đích tôn bị sơ sót.

Yên Vũ trừng mắt nhìn Tuyên Cảnh. “Lớn vậy rồi mà vẫn tranh giành tình cảm cùng đệ đệ muội muội!”

Tuyên Cảnh trốn ở sau lưng Tuyên Văn Bỉnh, thè lưỡi với mẫu thân. “Lớn hơn nữa, con vẫn là đứa bé ở trước mặt tổ phụ tổ mẫu! Cưng chiều của tổ phụ tổ mẫu cũng muốn tranh!”

Một câu nói khiến Tuyên Văn Bỉnh và Tuyên phu nhân đều bị chọc cười.

Ngoại trừ Tuyên Thiệu vẫn còn ở trong cung xã giao chưa hồi phủ, cả nhà vui vui vẻ vẻ đi đến phòng chính.

Tuyên Văn Bỉnh quả thật mang theo nhiều món đồ chơi cổ quái kỳ lạ trở về.

Có giàn ná làm bằng gân hươu, có cung tên nhỏ làm bằng gỗ đàn hương, sừng trâu, gân bò. Với tuổi tác và dáng vóc của Tuyên Cảnh, chơi thật vừa vặn.

Tuyên Cảnh nhìn các loại đồ chơi, hài lòng gật đầu. “Tổ phụ nói nhớ con, xem ra không phải là dỗ con, là thật sự nhớ con đây!”

Tuyên Văn Bỉnh yêu thương sờ sờ đầu của nó. “Tổ phụ dĩ nhiên là thật sự nhớ con, sao là dỗ con chứ!”

Tuyên Cảnh được dỗ đến vui tươi hớn hở, cũng không quên ngẩng đầu hỏi một câu: “Tổ phụ mang quà gì cho Linh Nhi? Con thấy những thứ này đa số là đồ chơi của con trai, còn dư lại chính là cho Dao Kỳ muội muội, tại sao không có cho Linh Nhi?”

Lời của Tuyên Cảnh vừa nói ra, cả phòng đều thất kinh.

Ngay cả Yên Vũ cũng kinh ngạc nhìn Tuyên Cảnh, không hề nghĩ rằng nó sẽ vào lúc này, ở trước mặt mọi người, hỏi ra lời như vậy.

“Linh Nhi?” Tuyên Văn Bỉnh hồi lâu cũng không nhớ được Linh Nhi là ai.

Tuyên phu nhân vẻ mặt không hiểu, nói: “Là một tiểu nha hoàn bên cạnh Yên Vũ, lớn hơn Cảnh nhi vài tuổi. Năm đó ông trúng kịch độc, giải dược là do tiểu nha đầu đó dùng khứu giác phân biệt ra được.”

Tuyên Văn Bỉnh mới chợt hiểu ra. Mặc dù đã biết Linh Nhi chỉ là thân phận nha hoàn, nhưng cũng không tức giận đối với Tuyên Cảnh, ngược lại vô cùng từ ái nói: “Là tổ phụ sơ sót, con có thể hỏi một chút nàng ta muốn cái gì, lát nữa tổ phụ cho nàng ta, được không?”

Tròng mắt của Tuyên Cảnh xoay vòng, cười nói: “Con đây liền thay nàng cầu xin. Nàng luôn ở trước mặt con tự xưng nô tỳ, còn không cho con gọi nàng là tỷ tỷ. Con nghe không được tự nhiên. Không bằng tổ phụ cho phép nàng không cần tự xưng là nô tỳ nhé?”

Tuyên Cảnh ngày hôm nay quyết tâm không nói làm cho người kinh ngạc đến chết thì cũng không thôi!

Đây không phải là chuyện về một câu xưng hô, mà chính là chuyện thân phận chênh lệch xa.

Yên Vũ tiến lên túm Tuyên Cảnh vào trong ngực. “Tổ phụ mới vừa trở về, mệt mỏi cực kỳ, chuyện của con nói sau đi!”

Tuyên Cảnh bĩu bĩu môi, nhưng thấy vẻ nghiêm nghị của Yên Vũ thì nó liền cúi đầu không tiếp tục dây dưa.

Ngày hôm sau, chẳng biết Linh Nhi từ đâu mà biết được chuyện này.

Thừa dịp lúc Tuyên Cảnh không có ở đó, tìm tới trước mặt Yên Vũ.

Lộp bộp quỳ xuống.

“Làm cái gì vậy? Mau đứng lên!” Yên Vũ vội khom lưng đỡ nàng dậy.

“Chủ tử, nô tỳ không có xúi giục tiểu công tử. Nô tỳ tự biết thân phận hèn mọn, há có thể xứng làm tỷ đệ với tiểu công tử? Xin chủ tử khuyên tiểu công tử. Năm đó nô tỳ chịu ân huệ của chủ tử, có thể thoát khỏi cái nhà cay nghiệt đó, có thể ăn no mặc ấm, đã thấy đủ. Bây giờ có thể học tập y thuật, võ nghệ, chẳng những cơm ngon áo đẹp, mà còn khi ra cửa cũng được người ta hâm mộ. Nô tỳ không dám xa cầu nhiều hơn…” Linh Nhi giống như không biết nên nói tiếp như thế nào.

Ánh mắt Yên Vũ ôn hoà nhìn Linh Nhi. Có lẽ mấy năm qua Linh Nhi đã trưởng thành. Nàng ta ở Tuyên gia ăn ngon mặc đẹp, cũng không phải lo lắng sợ hãi, hoàn toàn khác với tiểu nha đầu nhút nhát của trước đây.

Khứu giác nàng ta nhạy cảm, lại chịu khó cố gắng. Trên y học, tuổi còn trẻ trình độ không tầm thường, mơ hồ có tư thế trò giỏi hơn thầy. Ngay cả Lộ Nam Phi cũng nói, chỉ sợ không đến vài năm, hắn sẽ không dạy Linh Nhi được nữa. Mà trên võ nghệ, mặc dù nàng ta không có thiên phú, nhưng nha đầu vặn xoắn vụn về, không đạt được mục tiêu tuyệt không bỏ cuộc, thế nhưng cũng khiến nàng ta luyện được có hình có dạng, không nói võ công thật giỏi, ít nhất khi ra ngoài không sợ bị người ta bắt nạt.

“Ngươi rất tốt.” Yên Vũ khẽ cười nói. “Cảnh nhi chịu thân cận với ngươi, chứng tỏ ngươi thật lòng đối tốt với nó. Mặc dù Cảnh nhi còn nhỏ nhưng ai thật sự đối tốt với nó, ai đối tốt với nó bởi vì thận phận của nó, nó phân biệt rõ ràng. Nó đã chịu thân cận với ngươi, chịu coi ngươi là tỷ tỷ, ngươi xũng không cần quá mức không được tự nhiên. Lại nói tiếp, đây đều là duyên phận, là thiên định. Năm đó, mẹ ngươi coi như là giúp ta đại ân… Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, sau này nên như thế nào thì cứ như thế ấy là tốt rồi.”

Linh Nhi đứng ở trước mặt Yên Vũ, tựa như còn có điều gì muốn nói, nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười không hề có khúc mắc nào của Yên Vũ, nàng ta lại cảm thấy mình quá kiểu cách, liền chắp tay, học kiểu dáng hành lễ của Lộ đại nhân. “Nô tỳ cáo lui.”

Thật ra trong lòng Yên Vũ đã có tính toán, nhưng lúc này còn chưa thương lượng với Tuyên Thiệu, chuyện như thế vẫn nên sau khi thương lượng với Tuyên Thiệu thì quyết định là tốt hơn.

Dù sao tuổi của Tuyên Cảnh còn nhỏ, có một số điều trong lòng suy nghĩ mơ hồ, nó cảm nhận được nhưng chắc chắn sẽ không quá rõ.

Tuyên Thiệu bây giờ thân là Thừa tướng, tất nhiên bận hơn ngày xưa.

Lúc hắn về tới nhà thì dưới mái hiên, trong góc phòng đều đã lên đèn.

Yên Vũ vừa thêu túi thơm vừa để ý đến động tĩnh bên ngoài, nghe thấy hắn trở về, mới thả đồ ở trong tay xuống.

“Ăn chưa?” Yên Vũ đi ra đón.

Tuyên Thiệu kéo tay của nàng, gật đầu. “Tuỳ tiện ăn một chút ở bên ngoài rồi.”

Yên Vũ ngửi được trên người hắn có mùi rượu, liền rút tay ra từ trong tay hắn. “Uống rượu ở đâu?”

Tuyên Thiệu thấy động tác của nàng, hơi sững sờ, lại nhìn biểu cảm trên mặt nàng, biết là nàng ghen, cười ha ha, giơ tay lên ôm Yên Vũ vào trong ngực. “Nàng suy nghĩ nhiều rồi, sao không tin ta, có phải nên phạt hay không?”

“Ai suy nghĩ nhiều!” Yên Vũ đưa tay đẩy hắn.

Nhưng Tuyên Thiệu ôm nàng chặt hơn. “Ăn cơm cùng quan viên của Giang Tô, Chiết Giang. Sang năm, sau đại điển đăng cơ, phải thật sự vì Hoàng thượng tuyển hậu phi vào cung, có một số việc ta phải dặn dò, uống rượu cũng là khó tránh khỏi.”

Yên Vũ ồ một tiếng.

Tuyên Thiệu giơ tay lên véo véo mũi nàng. “Nàng hẹp hòi như vậy, không bằng sau này giả bộ làm gã sai vặt theo ở bên cạnh ta, nhìn chằm chằm ta thời thời khắc khắc để yên tâm?”

“Ai hẹp hòi?” Yên Vũ hừ nói.

Tuyên Thiệu cười khẽ, không tiếp tục tranh cãi với nàng nữa, chỉ nói: “Mặc kệ, xử oan ta sẽ bị trừng phạt, thân thể tiện không?”

Yên Vũ lập tức đỏ mặt, khẽ gật đầu. “Thiếp còn có chuyện đứng đắn nói với chàng đây!”

Tuyên Thiệu kéo nàng ngồi xuống trên trường kỷ. “Chuyện gì?”

Yên Vũ dừng một chút mới lên tiếng: “Cảnh nhi hình như rất thích gần gũi với Linh Nhi. Hôm qua lúc phụ thân về, Cảnh Nhi còn nói với phụ thân, muốn phụ thân cho phép Linh Nhi không cần tự xưng nô tỳ. Thiếp lo lắng…”

“Cảnh nhi còn nhỏ, thuở nhỏ có một đại tỷ tỷ như Linh Nhi theo ở bên người, thân thiết với nàng ta cũng là tự nhiên, sẽ không nghĩ tới tiến tới tình yêu nam nữ. Phu nhân thật sự là quá lo lắng.” Tuyên Thiệu nói.

Nhưng vẻ mặt Yên Vũ nghiêm túc. “Bây giờ không nghĩ tới, mỗi ngày ở chung, lâu ngày sinh tình, khó tránh khỏi sẽ nghĩ tới. Cảnh nhi thông minh, thành thục nhiều hơn so với con nít cùng lứa tuổi. Thiếp không phải là ghét bỏ xuất thân của Linh Nhi. Linh Nhi thông minh hiếu học, tao nhã biết lễ, từ khi vào Tuyên phủ đã vô cùng hiểu chuyện. Hơn nữa thiếp chẳng phải cũng có một khoảng thời gian nương thân Xuân Hoa lâu sao? Xuất thân không quyết định cái gì, chỉ là nàng ta dù sao cũng lớn hơn Cảnh nhi vài tuổi, hơn nữa thiếp thấy nàng ta đối với Cảnh nhi thật sự là tình cảm của tỷ tỷ đối với đệ đệ. Nếu Cảnh nhi lớn chút nữa, nghĩ lệch… Chuyện như vầy thua thiệt luôn luôn là con gái, ngược lại không có gì tốt đối với Linh Nhi!”

Tuyên Thiệu nghe vậy, lúc này mới thu hồi vẻ không để ý, khẽ gật đầu hiểu rõ, nói: “Cho nên, phu nhân dự định nhận Linh Nhi làm nghĩa nữ?”

“Ừm, như vậy lúc Cảnh nhi gặp lại Linh Nhi, với thân phận tỷ tỷ, cho dù chung đụng lâu dài, nó biết đó là tỷ tỷ của nó, cũng sẽ chặt đứt những suy nghĩ khác! Hơn nữa Linh Nhi có thân phận nghĩa nữ của Thừa tướng, sau này lập gia đình cũng tốt hơn nhiều.” Yên Vũ nói.

Tuyên Thiệu giơ tay lên nhéo nhéo chóp mũi của nàng. “Được, đồng ý. Ngày mai ta sẽ sai người đi nha môn đổi khế ước bán thân của Linh Nhi. Chọn một ngày tốt, làm một lễ nhận nuôi để tỏ vẻ trịnh trọng.”

Yên Vũ cúi người mổ một cái trên môi Tuyên Thiệu. “Vẫn là tướng công suy nghĩ chu đáo.”

Lúc nàng muốn đứng dậy thì bị Tuyên Thiệu đè lại. Tuyên Thiệu xoay người đặt nàng ở dưới thân. “Ta suy nghĩ chu đáo như thế, chẳng phải phu nhân nên thưởng cho ta sao?”

Yên Vũ ưm một tiếng, gương mặt ửng đỏ.

Khi Tuyên Cảnh nghe thấy tin tức này thì vui cực kỳ, thậm chí đi tìm Linh Nhi, nắm lấy tay mềm mại của nàng và nói: “Sau này ta có thể gọi ngươi là tỷ tỷ rồi! Coi ngươi còn phủ nhận như thế nào!”

Trong lòng Linh Nhi đã mừng rỡ, lại cảm kích, len lén khóc nhiều lần, luôn nói nhất định là mẫu thân ở trên trời đã vì nàng khấn cầu không ít, khiến cho nàng gặp được chủ tử tốt như vậy. Nàng dù cho máu chảy đầu rơi cũng phải báo đáp ân tình của chủ tử.

Năm mới bắt đầu, đại điển đăng cơ của Tân hoàng thật là long trọng.

Sau đại điển đăng cơ chính là các nơi tuyển chọn mỹ nhân dâng vào.

Tuyên Thiệu bận túi bụi.

Tuyên Văn Bỉnh lờ mờ phát hiện cái gì, một ngày gọi Tuyên Thiệu tới thư phòng của mình.

“Hoàng đế vừa đăng cơ, con thân là Đế sư, không nghĩ làm sao phụ tá Hoàng đế cần cù chính vụ, việc tuyển chọn mỹ nhân tốn thời gian nhiều như vậy, thật là không thích hợp!”

Tuyên Thiệu nghe vậy, cũng không có lên tiếng.

Tuyên Văn Bỉnh đánh giá vẻ mặt của hắn, bỗng nhiên nói: “Ta thấy con gần đây tốn không ít tâm tư vào việc suy đoán sở thích của Hoàng đế, vừa đón ý nói hùa với Hoàng đế, đó là đạo làm bề tôi của con sao?”

Tuyên Thiệu vẫn không có lên tiếng, chỉ chuyển tầm mắt ra bên ngoài cửa sổ.

“Con đừng có bộ dáng không kiên nhẫn như vậy, bây giờ con là Thừa tướng, nhưng ta vẫn là cha của con!”

Tuyên Thiệu thấy giọng điệu của Tuyên Văn Bỉnh hơi không tốt, lúc này mới thu liễm lại sự không kiên nhẫn trong lòng mình. “Phụ thân nghĩ đạo làm bề tôi là cái gì?”

“Từ thuở nhỏ ta đã dạy con trung quân là thế nào, làm sao đền đáp triều đình, làm sao vì dân mưu lợi. Con hôm nay tới hỏi ta đạo làm bề tôi là thế nào?” Tuyên Văn Bỉnh khẽ mím môi, tựa như hơi tức giận.

Tuyên Thiệu cười khẽ. “Con không có quên. Nhưng mà đạo làm bề tôi của phụ thân chỉ khiến cho nhà chúng ta lên lên xuống xuống, cuối cùng suýt nữa cửa nát nhà tan, lưu đày ngàn dặm. Mặc dù cha trung thành tận tâm, nhưng khi Hoàng thượng thấy được lòng trung thành của cha thì cha là trung thần, khi Hoàng thượng không thấy được lòng trung thành của cha thì cha chính là đồ đại gian đại ác. Chỉ bằng vào lòng yêu thích của Hoàng đế mà thôi.”

Tuyên Thiệu lắc đầu. “Con muốn sinh tồn, nhưng không phải là như vậy. Từ năm mười tuổi ấy con đã dần dần hiểu rõ, chỉ có nắm quyền lực ở trong tay mình, tay cầm đại quyền sanh sát, mới có thể bảo vệ được bản thân và người mình yêu.”

Đầu chân mày Tuyên Văn Bỉnh cau lại, ông thật không ngờ chuyện lúc Tuyên Thiệu mười tuổi năm ấy vẫn có ảnh hưởng lớn đối với hắn như vậy. Ông cho rằng sự kiện kia đã qua, nhưng không biết rằng sự kiện kia đã vĩnh viễn khắc ghi ở trong lòng Tuyên Thiệu.

Tuyên Văn Bỉnh còn muốn nói gì nữa, lại thấy Tuyên Thiệu đã đứng dậy, đi ra ngoài. “Phụ thân lớn tuổi rồi, thân thể vốn có dư độc chưa sạch, lúc ở biên cương đánh trả Tây Hạ lại chịu nhiều khổ cực như vậy. Bây giờ con đã lớn rồi, hay là phụ thân ở nhà ngậm kẹo đùa cháu đi!”

Nói xong, Tuyên Thiệu liền ra khỏi thư phòng Tuyên Văn Bỉnh.

Tuyên Văn Bỉnh đứng tại chỗ nhìn bóng lưng cao lớn của con trai, một hồi lâu cũng không có nhúc nhích.

Các nơi dâng vào 387 mỹ nữ, sau khi xét tuyển thì giữ lại nhập cung 108 người. Hoàng đế hàng đêm sênh ca, quốc sự nhờ vào Tuyên thừa tướng.

Tuyên tướng quân xin từ chức, dần dần phai nhạt khỏi tầm mắt của mọi người.

Thiêm sự Hoàng thành ty Lộ Minh Dương, Thượng Quan Hải Lan xin lệnh nguyện đóng ở biên cương.

Tuyên thừa tướng ém lại rất lâu, cuối cùng phê chuẩn.

Lúc Lộ Minh Dương và Thượng Quan Hải Lan rời Lâm An, Tuyên Thiệu và Lộ Nam Phi đều đưa tiễn hai bộ hạ cũ trước kia.

Thượng Quan Hải Lan kề vào bên tai Lộ Minh Dương, nói: “Ta cho là ngươi đã buông xuống.”

Lộ Minh Dương liếc xéo hắn một cái. “Ta vốn đã buông xuống.”

“Vậy ngươi tránh đi biên cương làm cái gì?” Thượng Quan Hải Lan cười nhạo.

“Không phải là tránh, là đóng giữ biên cương, dốc sức vì triều đình, dốc sức vì công tử, có gì không thích hợp?” Lộ Minh Dương nhìn chằm chằm hắn, nói.

Thượng Quan Hải Lan vội xua tay. “Không có, không có, ngài tình cảm cao thượng, khiến cho kẻ hèn này theo không kịp.”

Lộ Minh Dương khẽ hừ một tiếng, không để ý đến hắn.

“Ôi chao?” Thượng Quan Hải Lan bỗng nhiên nhìn về một hướng, ngạc nhiên lên tiếng. “Đó không phải là xe ngựa của Tuyên gia sao? Nàng ấy cũng tới tiễn ngươi?”

Lộ Minh Dương vẻ mặt bình tĩnh lập tức xoay mặt nhìn lại, thần sắc trên mặt đâu còn nửa phần dáng vẻ bình tĩnh mới rồi?

“Đâu?”

“Gạt ngươi!”

“…”

Từ biệt Lâm An lần này, chỉ mong lúc gặp lại ta đã chôn sâu nàng dưới đáy lòng, nếu không sẽ dễ dàng bị người ta nhìn ra manh mối như vậy…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.