Nhưng trong nháy mắt lại có một thị vệ bị An Niệm Chi đả thương, có hai người không nắm chặt dây thừng bị té xuống vách đá…
An Niệm Chi thấy Tuyên Thiệu xuống lần nữa. Trong tay đã không còn hộp ngọc lưu ly.
Hai mắt hắn đều đỏ như máu. “Tim của nàng ấy đâu? An Ngọc Chi đâu? Ngươi mang nàng ấy đi đâu rồi?”
Hắn tập trung nội lực hét lớn tiếng.
Chấn động ầm vang trong tai mọi người.
Tuyên Thiệu vừa giơ kiếm đánh về phía hắn vừa lạnh lùng nói: “Yên Vũ là người thân gần nhất còn sót lại trên đời của bà ấy, tất nhiên là giao cho Yên Vũ xử lý.”
“Ta mới là người thân gần nhất của nàng ấy! Đứa con gái bất hiếu kia, nó dựa vào cái gì mà quyết định sinh tử của Ngọc Chi! Nó không xứng!”
An Niệm Chi liên tục hét lớn, giống như điên.
“Mau lên đi!” Tuyên Thiệu nói với mọi người, cũng tiến lên cuốn lấy muốn truy kích An Niệm Chi.
Chưởng phong của An Niệm Chi không ngừng đánh về phía hắn, đã điên dại bất chấp hậu quả.
Tuyên Thiệu không đối đầu với hắn, có thể tránh thì tận lực tránh. Chỉ thấy trên vách đá không ngừng có đá vụn ào ào rớt xuống.
Nội lực của An Niệm Chi dường như bất tận, từng chưởng tiếp từng chưởng đánh về phía Tuyên Thiệu.
Bỗng nhiên An Niệm Chi cảm thấy trên tay bị lỏng, hắn lập tức buông tay nắm dây thừng ra, bấu vào vách đá. Dây thừng được hắn nắm lúc trước đã bị người trên đỉnh núi tháo ra.
Lúc này đang rơi xuống đáy vực.
An Niệm Chi bấu vào rìa vách đá, hung hăng nhìn Tuyên Thiệu, tung người lên, đánh về phía Tuyên Thiệu.
Tuyên Thiệu bỗng nhiên phóng trường kiếm trong tay mình về phía An Niệm Chi.
Nắm dây thừng phi thân về phía đỉnh núi.
Lúc này treo ở giữa không trung đã chỉ còn lại hai người Tuyên Thiệu và An Niệm Chi, những người khác không phải trốn ở trong động thì là đã leo lên đỉnh núi.
An Niệm Chi không bắt được Tuyên Thiệu, thân thể trượt xuống vách núi một chút, nhưng hắn nhanh chóng bám vào vách đá, mượn lực phi thân lên đỉnh núi.
Tuyên Thiệu mới vừa đứng vững ở đỉnh núi không lâu, giơ tay lên đè ở trước ngực.
Chợt nghe thấy phía sau có chưởng phong đánh tới.
Hắn lập tức né. An Niệm Chi cũng đã đến đỉnh núi.
Chân hắn còn chưa rơi xuống đất liền thấy một loạt tên bắn về phía mình.
Thì ra thị vệ Hoàng thành ti mang theo tên nỏ tinh vi ở bên mình, vừa rồi địa thế bất lợi nên không có chỗ dùng cho tên nỏ.
Bây giờ Tuyên Thiệu dẫn lên đỉnh núi, tên nỏ liền phát huy uy thế.
Nhưng vì vừa rồi ở vách núi hắn đã bất chấp hậu quả liên tục xuất chưởng, cho dù nội lực mạnh hơn nữa cũng có lúc dầu hết đèn tắt.
Thị vệ Hoàng thành ti lại chia làm hai hàng, một loạt tên bắn ra ở phía trước, một loạt tên ở phía sau liền theo sát tới. Gần như không hề ngừng nghỉ.
An Niệm Chi cuối cùng thế đơn lực mỏng, nhìn thấy mình đã rơi xuống thế hạ phong, một mặt phòng bị tên một mặt hung hăng trừng mắt về phía Tuyên Thiệu. “Chuyện này còn chưa chấm dứt!” Nói xong thì thấy hắn xoay người nhảy xuống sườn núi.
Thị vệ Hoàng thành ti lập tức tiến lên, xúm lại ở bên trên vách đá, nhìn thấy An Niệm Chi như tảng đá rơi xuống, rớt xuống đỉnh núi, rớt xuống vách đá mây mù lượn quanh. Mãi đến không nhìn thấy nữa.
“Công tử, giờ nên làm thế nào?” Lộ Minh Dương tiến lên hỏi.
Đã thấy Tuyên Thiệu đè ngực lùi lại một bước, hơi há miệng, liền phun ra một búng máu.
“Công tử!”
Mọi người lập tức cực kỳ sợ hãi.
Tuyên Thiệu ở Hoàng thành ti nhiều năm cũng chưa từng thấy hắn bị thương. Hôm nay lại bị thương khó mà mở miệng. Miệng phun ra máu đen.
“Ca, ca! Mau lên đây, công tử bị thương!” Lộ Minh Dương ghé vào bờ đá phía trên cửa động, la lớn.
Lộ Nam Phi nghe vậy, giao Mục Thanh Thanh cho người khác, kéo lấy dây thừng, cấp tốc lên tới đỉnh núi.
Trên mặt Tuyên Thiệu đã gần như không có huyết sắc.
Lúc hắn cướp lấy hộp ngọc lưu ly thì đã bị một chưởng của An Niệm Chi.
Mặc dù trên mặt hắn bình tĩnh, làm bộ như không có việc gì, nhưng bản thân hắn hết sức rõ ràng nội thương của hắn.
Nhìn thấy những người khác không phải là đối thủ của An Niệm Chi, sao hắn lại có thể trơ mắt nhìn An Niệm Chi sát hại bộ hạ của mình.
Mấy phen dây dưa đấu, thương thế của hắn dĩ nhiên lại tăng lên.
Vì không để cho An Niệm Chi nhìn ra manh mối, hắn luôn mạnh mẽ chống đỡ.
Lúc này An Niệm Chi đã nhảy xuống, hắn mới trầm tĩnh lại.
“Đi về trước, phái người xuống đáy vực lục soát.” Tuyên Thiệu hơi thở hỗn loạn, nói.
“Dạ!” Người xung quanh đáp ứng.
Người trên đỉnh núi giúp đỡ người vẫn còn ở trong hang động đi lên. Lộ Nam Phi cùng Lộ Minh Dương, Thượng Quan Hải Lan đã hộ tống Tuyên Thiệu xuống núi.
Hộp ngọc lưu ly đã được thị vệ Hoàng thành ti đưa về Tuyên phủ trước.
Khi hộp được giao đến trên tay Yên Vũ, nàng nhìn quả tim được ngâm ở trong chất lỏng màu đỏ nhạt ở trong hộp thì trong bụng cuồn cuộn.
“Tướng công đâu? Sao không thấy tướng công?” Yên Vũ đang cầm cái hộp, mở to mắt nhìn Lục Bình.
“Chuyện này… Nô tỳ không biết, người đưa hộp về cũng không có nói. Có lẽ là còn chưa có trở lại…” Lục Bình khẽ nói.
“Vậy tình hình của tướng công ra sao? Bắt được An Niệm Chi không? Tướng công có bị thương không?” Trong lòng Yên Vũ càng lo lắng.
“Thiếu phu nhân, người không nên gấp, đừng lo lắng. Có lẽ công tử còn có chuyện khác, chốc nữa sẽ trở về. Công tử sẽ không bị thương đâu, nô tỳ ở Tuyên phủ lâu như vậy chưa từng thấy công tử bị thương. Người hãy an tâm đi.” Lục Bình an ủi.
Yên Vũ gật đầu, ánh mắt rơi trên hộp ngọc lưu ly ở trong tay.
Đây là tim của mẫu thân sao? Rốt cuộc đoạt lại được tim của mẫu thân rồi! Tuyên Thiệu rốt cuộc đã ngăn cản được An Niệm Chi làm nhục mẫu thân của nàng… Chờ khi Tuyên Thiệu trở lại, nàng muốn cùng Tuyên Thiệu an táng cho mẫu thân thật tốt.
Một trận hoả hoạn của Diệp gia tám năm trước chẳng lưu lại cho nàng cái gì cả, ngay cả hài cốt của người thân nàng cũng không tìm thấy.
Bây giờ lại có thi thể y nguyên của mẫu thân, nàng nhất định phải an táng mẫu thân thật tốt, coi như là từ biệt với tất cả tám năm trước, từ biệt dĩ vãng cùng thù hận trước kia, chính thức kết thúc trong cuộc đời của nàng.
Sau này nàng chỉ là vợ của Tuyên Thiệu, chỉ là thiếu phu nhân của Tuyên gia, chỉ là một người mẹ… Không nghĩ tới nhiều chuyện nữa, quá khứ, để cho nó theo gió đi đi.
Yên Vũ đang cầm hộp ngọc lưu ly, vừa chờ Tuyên Thiệu vừa nghĩ, chờ Tuyên Thiệu về, cùng với hắn bỏ tim trở lại trong thân thể của mẫu thân, chọn ngày, an táng mẫu thân.
Nàng đang chờ đợi trong thấp thỏm bất an, dường như lại qua hồi lâu mới nghe thấy ngoại viện có tiếng người vào.
Nàng lập tức đứng lên khỏi ghế.
Là Tuyên Thiệu đã trở về sao?
Nàng lắng tai nghe, đầu chân mày hơi nhíu lên.
Nàng nghe được tiếng của Lộ Nam Phi, nghe được tiếng của Lộ Minh Dương, cũng nghe được tiếng của Thượng Quan Hải Lan, nhưng duy chỉ có tiếng của Tuyên Thiệu là không nghe thấy.
Nàng lo lắng bước ra cửa phòng, đi về phía cổng trong nghênh đón. Tuyên Thiệu vẫn chưa về sao?
“Chủ tử, người đi chậm một chút!” Lục Bình đỡ nàng, có chút theo không kịp bước chân của nàng.
Lúc Yên Vũ đi qua con đường đá xanh nhỏ bên cạnh rừng trúc thì lại đột nhiên dừng bước.
Cả người thoáng như tượng đất, ngơ ngác đóng đinh ở tại chỗ.
Lục Bình suýt nữa đụng vào người nàng, nghiêng mặt nhìn ra ngoài thì thấy hai vị Lộ đại nhân cùng một vị đại nhân lạ mặt đang đỡ công tử của bọn họ, bước chân vội vã đi tới nội viện.
Trên mặt, trên người công tử còn mang theo vết máu loang lổ.
Lúc này đã tới gần giữa trưa.
Nắng ấm mùa đông đầy trời, ánh mặt trời rơi vào trên mặt nhưng dường như không cảm thấy ấm áp chút nào.
Chỉ có gió mát xẹt qua bên tai khiến cho không nhịn được co rúm lại.
“Tướng công làm sao vậy?” Yên Vũ lảo đảo nghiêng ngã đi theo ba người đang đỡ Tuyên Thiệu bên cạnh.
Dưới sự dìu đỡ của Lục Bình, cũng đi đến nội viện.
Lộ Minh Dương quay đầu lại nhìn nàng một cái, đầu chân mày cau lại. “Công tử bị thương, nàng đừng lo lắng, sẽ không bị thương đến tính mạng.”
Lộ Nam Phi nghe vậy, ngẩng đầu liếc nhìn đệ đệ của mình một cái, mím miệng không nói gì.
Đoàn người mang Tuyên Thiệu quay về phòng chính, đến trên giường gỗ đàn hương rộng lớn.
Tuyên Thiệu an tĩnh nằm trên giường. Trên mặt góc cạnh rõ ràng lúc này lại không có vẻ cứng ngắc lạnh như băng của ngày thường.
Yên Vũ đứng ở bên giường, bình tĩnh nhìn Tuyên Thiệu. Trong hốc mắt như có ánh nước đảo quanh, nhưng vẫn không rơi lệ.
Tuyên Thiệu không có sao, nhất định là hắn chỉ mệt mỏi, sẽ tỉnh lại, mình không thể khóc, hắn không có sao, mình khóc cái gì!
“Lộ đại nhân, xin nói cho ta biết tướng công rốt cuộc bị thương thế nào?” Yên Vũ gằn từng chữ, nhìn Lộ Nam Phi, hỏi.
Lộ Minh Dương hung hăng trừng Lộ Nam Phi một cái.
Nhưng Lộ Nam Phi không để ý đến hắn, chỉ chắp tay với Yên Vũ. “Công tử bị nội thương, nhưng cố nén giao đấu với An Niệm Chi, tâm mạch bị hao tổn, bị thương không nhẹ. Lâu thì năm ba năm, ít thì một hai năm mới có thể hoàn toàn khôi phục.”
Giọng của Lộ Nam Phi lạnh như băng, trong giọng nói tựa như có lên án đối với Yên Vũ.
Trong lòng Yên Vũ áy náy. Nếu không phải vì tìm về tim của mẫu thân thì sao Tuyên Thiệu lại bị thương?
Lục Bình nói, nàng ta ở Tuyên phủ nhiều năm như vậy, từ trước tới nay chưa từng thấy Tuyên Thiệu bị thương. Tại sao mình vừa đến thì hết lần này tới lần khác lại hại hắn bị thương?
Đầu tiên là làm hại Tuyên Văn Bỉnh suýt chết, cho dù là có lý do trong đó thì cũng thôi đi. Nhưng Tuyên Thiệu vô tội, hôm nay bởi vì nàng mà thân bị trọng thương.
Có phải nàng là tai tinh* của Tuyên Thiệu, ở bên cạnh hắn chỉ có thể mang đến cho hắn vận rủi không ngừng?
(*là sao mang đến tai ương)
Yên Vũ đã không nhịn được nữa, nước mắt chảy xuống theo gò má.
“Ca! Ca hù doạ nàng ấy làm cái gì?!” Lộ Minh Dương bực tức nói.
Lộ Nam Phi liếc đệ đệ một cái. “Ta không hề hù doạ thiếu phu nhân? Ta chỉ nói tình hình thực tế mà thôi!”
Nói xong hắn liền xoay người đi ra ngoài. “Chúng ta cũng đừng có thủ ở chỗ này, ta đi chuẩn bị thuốc, sắc thuốc cho công tử, các ngươi còn không mau đi xử lý chuyện còn lại.”
Nơi này là nội viện, là phòng ngủ của Tuyên Thiệu và Yên Vũ, bọn họ là đàn ông dĩ nhiên không tiện ở lại chỗ này. Mới vừa rồi là sự tình khẩn cấp thì cũng thôi đi, bây giờ Tuyên Thiệu đã được an trí xong, bọn họ dĩ nhiên cũng sẽ không có lý do ở lại.
Lộ Minh Dương theo Lộ Nam Phi, mỗi bước đi đều ngoảnh lại, đi ra ngoài.
Thượng Quan Hải Lan cười như không cười nhìn hắn.
Không bao lâu, trong phòng ngủ liền yên tĩnh lại.
Chỉ nghe thấy tiếng hít thở ngắn cạn, hỗn loạn của Tuyên Thiệu, cùng với tiếng tim đập bang bang của chính nàng.
Nàng ngồi xuống ở bên cạnh giường, giơ tay lên nhẹ nhàng cầm lấy tay của Tuyên Thiệu, áp lòng bàn tay thô ráp của hắn vào lòng bàn tay nàng, nâng mắt nhìn hắn, lại nhìn chiếc hộp ngọc lưu ly để ở trên bàn một chút. Chất lỏng đỏ nhạt trong hộp ngọc lưu ly ánh lên ánh mặt trời, như có màu sắc lưu chuyển.
Nước mắt của nàng rơi trên mu bàn tay Tuyên Thiệu.
“Là thiếp sai rồi, thiếp hoàn toàn không nên để chàng đi cướp lại tim của mẫu thân… Người cũng đã chết rồi, còn muốn tim làm cái gì… Tuyên Thiệu, chàng đừng bất tỉnh, tại sao chàng bị thương… Chàng rõ ràng đã đồng ý với thiếp sẽ bình an trở về… Tại sao phải thất tín với thiếp?”
Trước đây Yên Vũ cảm thấy mình phải tìm về tim của mẫu thân, phải để mẫu thân bình yên xuống mồ. Đây bất quá chỉ là một nguyện vọng đơn giản của một người làm con gái, vốn không gì đáng trách.
Giờ đây thấy Tuyên Thiệu vì thế mà trọng thương ở trên giường, hôn mê bất tỉnh, cảm thấy ý tưởng này của mình thật là buồn cười.
Nếu cho rằng thuyết pháp sống lại của An Niệm Chi là chuyện vô căn cứ, là lời nói điên cuồng, vì sao phải mạo hiểm sự an nguy của Tuyên Thiệu mà đi ngăn cản hắn? Để mặc cho hắn làm bừa không được sao?
Yên Vũ khẽ lắc đầu, điều này dường như cũng không thoả đáng…
Nhưng mặc kệ thế nào, nàng không muốn Tuyên Thiệu bị thương! Hắn rõ ràng đã đồng ý với nàng hắn lấy toàn bộ an nguy của mình làm trọng.
Khi thấy tim của mẫu thân bị đưa về trước thì trong lòng nàng liền mơ hồ có dự cảm Tuyên Thiệu nhất định là gặp phải nguy hiểm. Nếu tất cả thuận lợi, không phải là dưới tình thế cấp bách, tại sao hắn không tự mình mang tim của mẫu thân về? Trái lại kêu người khác một mình đưa về?
“Tướng công…” yên Vũ cầm tay hắn đặt ở trên má mình, cảm thụ được nhiệt độ của tay hắn, đôi mắt nhìn hắn không muốn chớp.
Trong miệng mũi quanh quẩn mùi giường bằng đàn hương cùng với mùi thơm trên người hắn. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ lọt vào từ khe cửa sổ nửa mở, chợt có tiếng chim hót xa xa truyền đến.
Trong viện của Tuyên Thiệu dường như yên lặng như thường ngày.
Nhưng hắn vẫn nằm ở trên giường không nhúc nhích, hơi thở lúc nhanh lúc chậm, nhịp tim cũng không có lực như thường ngày. Tất cả tựa như rất khác.
Dưới ánh mặt trời sáng rỡ dường như không phân tán đi được hơi mù bao phủ.
Vì sao hắn về đến nhà nhưng không thể mở mắt ra nhìn nàng một cái?
Yên Vũ nghe được có tiếng bước chân tới gần. Lập tức giơ tay lên lau đi nước mắt trên mặt mình.
Tuyên Thiệu không sao đâu, nàng phải kiên cường, không thể để cho người khác thấy nàng yếu đuối. Giống như như vậy thì Tuyên Thiệu có thể khoẻ lại nhanh hơn.
Lục Bình đẩy cửa phòng ra, đi vào.
“Thiếu phu nhân, thuốc đã sắc xong rồi.”
Lục Bình bưng khay đi lên phía trước.
Yên Vũ nhận lấy chén thuốc trên khay, thử nhiệt độ, thấy chén thuốc không còn nóng miệng thì kêu Lục Bình đỡ Tuyên Thiệu lên, nàng dùng muỗng múc nước thuốc muốn đưa vào trong miệng hắn.
Nhưng răng của hắn cắn lại rất chặt, thuốc đều chảy xuống theo khoé miệng.
Lục Bình thấy thế, thấp giọng nói: “Lộ đại nhân nói, lúc người ta hôn mê, đặc biệt là hôn mê sau khi bị thương thì tiềm thức bài xích thứ ở bên ngoài, sẽ không chủ động phối hợp uống thuốc. Đặc biệt là người tập võ như công tử vậy, tiềm thức trong lúc hôn mê sẽ bảo vệ mình, phòng ngự ngoại giới.”
Yên Vũ bưng chén thuốc, nhìn Lục Bình, nghe nàng ta nói tiếp.
“Lộ đại nhân nói, có lẽ thiếu phu nhân có biện pháp mớm thuốc khác cho công tử.” Lục Bình nói xong chớp mắt một cái.
“Không có?” Yên Vũ hỏi.
Lục Bình lắc đầu. “Cụ thể là biện pháp gì thì Lộ đại nhân không nói, hắn chỉ nói, nếu thiếu phu nhân lòng có công tử thì nhất định có thể đoán được.”
Đầu chân mày Yên Vũ nhíu chặt. “Lộ Nam Phi không thấy đây là lúc nào rồi?! Còn muốn đùa giỡn như vậy? Hắn trêu đùa ta không sao, nhưng không phải hắn đây là kéo dài tình trạng thương tích của Tuyên Thiệu sao?!”
Lục Bình hơi nâng mắt nhìn nàng một chút, dường như không biết mình nên giúp chủ tử mắng Lộ đại nhân vài câu hay là giải thích giúp Lộ đại nhân vài câu? Dưới sự do dự, nàng ta đứng lên, đặt Tuyên Thiệu lại trên giường như cũ, đứng ở một bên, không hề nói gì.
Yên Vũ nhìn Tuyên Thiệu bình thảng nằm ở trên giường, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì.
Nàng chợt nâng chén lên, uống một hớp lớn nước thuốc đen đặc, ngậm vào trong miệng.
“Phu nhân, đây là thuốc chữa thương cho công tử, người có sốt ruột cũng không thể tự mình uống ạ!” Lục Bình vừa dứt lời liền thấy Yên Vũ cúi người ở trước mặt Tuyên Thiệu. Nàng mang theo nước thuốc, áp môi đỏ mọng lên trên môi tái nhợt của hắn.
Nước thuốc theo đôi môi dính chặt vào nhau của hai người, chậm rãi chảy vào trong miệng của Tuyên Thiệu.
Ban đầu Tuyên Thiệu cũng không có nuốt, nhưng môi của nàng không hề rời khỏi hắn.
Mãi đến khi cổ họng của hắn hơi giật giật, nàng mới ngồi dậy, lại ngậm thêm một ngụm lớn.
Lục Bình đứng nghiêm ở một bên, cả người ngây ngốc nhìn.
Thì ra uống thuốc còn có thể uống đến có tình ý như thế?!
Biện pháp mà Lộ đại nhân nói chính là biện pháp này?!
Nàng ta cũng không biết Lộ đại nhân nghĩ ra cách này khi nào?
Mãi đến khi chén thuốc nhìn thấy đáy, Lục Bình mới chợt bừng tỉnh từ trong khiếp sợ và sững sờ.
“À, ừm… Thiếu phu nhân, nô tỳ, nô tỳ có cần tránh một chút hay không?”
Yên Vũ giơ tay lên giao chén thuốc không cho nàng ta.
Trên mặt Lục Bình có chút lúng túng ửng đỏ. Chuyện đã xong rồi, mình tránh cái gì? Câu hỏi này còn ngốc hơn không hỏi.
Lục Bình bưng khay và chén thuốc lui ra ngoài.
Yên Vũ chợt nghĩ tới lần kia, ở Tuyền Châu, lúc mình bị thương.
Nàng cúi đầu nhìn Tuyên Thiệu.
Lúc đó hắn mớm thuốc cho mình như thế sao? Lúc đó nàng đang hôn mê, cũng không tỉnh táo, tuy rằng mỗi lần hoảng hốt tỉnh lại đều có thể thấy hắn hai mắt đỏ ngầu canh giữ ở bên cạnh mình, không ngủ không nghỉ. Lúc vị thuốc đông y đắng nghét tràn vào trong miệng thì nàng quả thật nhớ mang máng hình như có làn môi ép lên môi của mình.
Nghĩ tới quá khứ, nghĩ tới lúc đó nàng còn chưa mở ra khúc mắc, chưa nói cho hắn biết tất cả, nghĩ đến hai người liên tục long đong lận đận nhưng cũng có thể đi tới hôm nay thật không sự không dễ dàng.
Trong lòng nhất thời vừa ngọt vừa chua xót.
Yên Vũ cũng coi chừng Tuyên Thiệu không rời như Tuyên Thiệu coi chừng nàng khi ở Tuyền Châu trước đây vậy.
Ngồi thời gian dài thật sự mệt mỏi, cũng chỉ đứng lên đi một chút ở bên cạnh giường.
Nàng luôn để ý lắng nghe hít thở, nhịp tim của hắn. Sau khi đút thuốc, nhịp tim của hắn dường như bình ổn nhiều. Hít thở cũng trở nên nhẹ nhàng, chậm mà dài.
Lộ Nam Phi nói hắn bị thương tâm mạch, cũng không biết có phải thật hay không?
Rốt cuộc là Lộ Nam Phi hù doạ nàng như Lộ Minh Dương nói? Hay là hắn thật sự bị thương nặng như vậy?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]