Ngày hôm đó Yên Vũ đang rầu rĩ ngồi trong hành lang phơi nắng ấm mùa đông, Linh Nhi theo Lục Bình trở về từ tiền viện.
Hôm nay Lộ Nam Phi hưu mộc, Linh Nhi muốn đi theo học nhận biết dược liệu, nhưng con bé dường như còn hơi e ngại Lộ Nam Phi, mỗi lần đều phải Lục Bình theo cùng thì con bé mới dám đi.
Yên Vũ đương nhiên sẽ không phản đối, mỗi lần đều để Lục Bình nghỉ, cho phép nàng ta cùng đi.
Linh Nhi nắm tay của Lục Bình, vừa nhảy chân sáo vừa lưng đeo dược liệu mới nhận thức.
Nâng mắt nhìn thấy Yên Vũ ngồi trong hành lang, con bé cười hì hì vẫy tay chào Yên Vũ. “Thiếu phu nhân, chúng tôi đã về rồi!”
Lục Bình kéo con bé một cái, bảo con bé không nên mất quy củ như vậy.
Nhưng Yên Vũ khoát khoát tay, ôn hoà kêu con bé tiến đến. “Không sao, con bé là tuổi vô câu vô thúc*, ngươi dù sao cũng không nên cấm đoán con bé, tuỳ ý như vậy mới tốt.”
(*vô câu vô thúc: là thành ngữ, chỉ tự do, không bị giới hạn)
Yên Vũ nhìn nụ cười sáng rỡ, hoạt bát đáng yêu, vẻ mặt ngây thơ của tiểu Linh Nhi, gần giống như thấy được Tô Vân Châu của trước đây.
Khi Tô Vân Châu còn bé có phải giống như Linh Nhi bây giờ hay không?
Lúc mình năm tuổi thì đã bị mẹ quản rất nghiêm, cười không nhe răng, giơ tay nhấc chân đều có quy chế, ngay cả giọng nói cao thấp đều phải có giới hạn, hiếm khi không thích hợp sẽ nói nàng mất phong cách quý phái. Năm, sáu tuổi chính là tuổi ham chơi, nhớ lại tuổi thơ của mình thật giống như chim bị nhốt trong lồng.
Nàng hâm mộ nhất là Tô Vân Châu tuỳ ý, tự do tự tại. Hôm nay thấy Linh Nhi hoạt bát, tất nhiên là không chịu nổi khiến con bé không được tuỳ ý, tự do tự tại như mình khi đó.
“Hôm nay đã học cái gì? Có nhớ không?” Yên Vũ kéo tay của Linh Nhi, vuốt mái tóc mềm mại của con bé.
Khi Linh Nhi mới tới, tóc vừa khô vừa vàng giống như rơm.
Dưỡng vài ngày đến nay, Lục Bình vẫn thường dùng trứng gà để con bé dưỡng tóc, dùng hà thủ ô cùng xà bông mài thành bột để con bé gội đầu. Hôm nay ít nhiều đã tốt hơn chút, Không còn vàng nữa, đã hơi bóng hơn chút.
“Dạ. Lộ đại nhân dạy con nhận thức nhiều thảo dược, có tên rất êm tai như bạch truật, bạch thược, bạch chỉ, bạch cập, hoàng cầm, đương quy, có tên hơi kỳ quái như bà bà đinh, bát bảo cảnh thiên, sử quân tử, lưu ký nô*. Thật nhiểu thật nhiều! Chỉ cần nghe thấy mùi thuốc là con có thể phân biệt ra được nó là cái gì!” Linh Nhi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, dựa vào trên đùi Yên Vũ, tự hào nói.
“Tốt, thật không tồi, Linh Nhi của chúng ta bây giờ lợi hại như vậy!” Yên Vũ khen ngợi nói.
Linh Nhi hôm nay so với khi mới vào phủ thì đã mạnh dạn hơn rất nhiều, hoàn toàn nhìn không ra dáng vẻ khiếp sợ trốn sau lưng người khác, cúi đầu không dám nhìn ai như lúc còn ở trong hẻm khu Bằng Kiều lúc trước.
“Thiếu phu nhân, người rất thơm, là dùng phấn son bỏ thêm mùi quýt phải không?” Linh Nhi nhúc nhích cái mũi nhỏ của mình, nằm ở trên đầu gối của Yên Vũ, nói.
Yên Vũ cười khẽ. “Lần này là ngươi ngửi sai rồi, ta từ lúc biết có thai tới giờ đều không dùng qua phấn son.”
Linh Nhi không phục, miệng lầm bầm, cầm lấy ngón tay của Yên Vũ ngửi một cái. “Ồ, là ngửi lầm, là người đã ăn quýt!”
Yên Vũ nở nụ cười, gật đầu nói. “Đúng, có phải tiểu Linh Nhi thèm ăn không? Còn quýt, ngươi có muốn hay không?”
Linh Nhi gật đầu. “Muốn!”
Yên Vũ sai người đi xuống bưng lên cho Linh Nhi một dĩa quýt.
Nhưng Linh Nhi khoát tay nói: “Không cần, không phải trong phòng còn lại mấy quả sao? Cho con hai, ba quả là đủ rồi!”
Lục Bình cười điểm đầu của con bé, nói: “Biết nói ngươi không tham lam, không nghĩ đến ngươi là tham không kịp đợi đó!”
Nói xong liền đi vào phòng bưng cái dĩa còn dư lại vài quả quýt cho Linh Nhi.
Yên Vũ lại nhìn Linh Nhi đang nằm ở trên đầu gối của nàng cười với nàng, như có điều suy nghĩ.
“Sao ngươi biết trong phòng còn có vài quả quýt?” Yên Vũ bỗng nhiên cúi đầu hỏi.
Linh Nhi nhìn thấy vẻ mặt Yên Vũ nghiêm túc thì cắn cắn ngón tay, lầm bầm nói: “Con, con ngửi được ạ?”
“Ngươi ở bên ngoài, có thể ngửi được trong phòng còn dư lại mấy quả quýt?” Yên Vũ lại hỏi tới.
Linh Nhi bị vẻ nghiêm túc của nàng doạ sợ, gặm đầu ngón tay, ấp úng nói: “Dạ, đúng vậy. Thiếu phu nhân, con, con thật không có lén chuồn vào. Lục Bình tỷ tỷ có thể làm chứng!”
Lúc này, Lục Bình đang bưng cái dĩa đi ra cũng lên tiếng nói: “Đúng vậy, vì biết hôm nay Lộ đại nhân hưu mộc, Linh Nhi dậy rất sớm, mặc đồ xong xuôi thì chúng tôi liền đi tiền viện, bây giờ mới vừa trở về, con bé không có bước vào phòng chính.”
Nhưng Yên Vũ lắc đầu. “Không phải ta nói chuyện đó… Linh Nhi, khứu giác của ngươi rốt cuộc là nhạy cảm đến trình độ nào? Nếu như Lục Bình đem dĩa quýt này giấu đi, ngươi có thể tìm được không?”
Lục Bình và Linh Nhi nhất thời đều hơi há hốc mồm, chẳng biết tại sao Yên Vũ lại hỏi chuyện này.
Nhưng Linh Nhi vẫn rất nghiêm túc trả lời: “Có thể tìm được, trước đây bà nội giấu đồ ăn, con đều có thể tìm được!”
Yên Vũ gật đầu với Lục Bình. Lục Bình khẽ bước, bưng cái dĩa xoay người rời đi.
Yên Vũ nhẹ bịt kín mắt của Linh Nhi, nói với con bé: “Ngươi cố gắng đi tìm, có lẽ lần này ngươi có thể lại giúp việc lớn…”
Linh Nhi không rõ vì sao, nhưng nghe nói mình có thể giúp thiếu phu nhân một tay, cũng lòng tràn đầy niềm vui, gật đầu lia lịa, vui sướng “Dạ!” một tiếng.
Đến khi Lục Bình giấu kỹ cái dĩa quýt , xoay người trở về.
Yên Vũ mới bỏ mắt Linh Nhi ra. Linh Nhi bật lên từ dưới đất, động đậy cái mũi nhỏ, ngửi Lục Bình một cái, rồi hướng về khắp nơi ngửi, vui sướng chạy về phía phòng của con bé và Lục Bình. Không bao lâu, liền thấy con bé cầm một dĩa quýt chạy đến từ gian phòng cách đó không gần, vừa chạy vừa cười nói: “Lục Bình tỷ tỷ, tỷ giấu quá đơn giản, trước đây bà nội giấu kín hơn tỷ nhiều, muội đều có thể tìm được!”
Linh Nhi bưng cái dĩa chạy đến.
Yên Vũ đích thân lột một quả quýt cho con bé, bỏ vào trong miệng nó. “Ngươi nghỉ một lát, chúng ta đi đến một nơi.”
Linh Nhi vừa nhai quýt chua ngọt vừa mở to hai mắt nhìn. “Đi chỗ nào?”
Yên Vũ lại quay mặt sang phía Lục Bình, nói: “Kêu Lộ đại nhân đi Hoàng thành ti tìm công tử về!”
Lục Bình gật đầu, lập tức đi ra bên ngoài viện.
Chủ tử rất ít khi quấy rầy công tử làm việc, lần này lại phải tìm công tử về ngay, chắc là có chuyện quan trọng gì ư?
Chủ tử muốn mang Linh Nhi đi chỗ nào?
Lục Bình vừa suy đoán vừa đi tìm Lộ Nam Phi.
Linh Nhi ăn sạch sẽ dĩa quýt còn dư lại bảy, tám quả, ngượng ngùng cười cười với Yên Vũ.
“Không thể một mạch ăn quá nhiều, nếu ngươi thích, ngày mai sẽ cho ngươi nữa.” Yên Vũ nói với con bé.
“Dạ!” Linh Nhi gật đầu trả lời.
Lúc này không phải mùa quýt, quýt Yên Vũ ăn hôm nay đều là phía nam tiến cống, địa vị của Tuyên gia nhận được những ban thưởng này đều chẳng có gì lạ. Chẳng qua Linh Nhi nhỏ tuổi cũng không hiểu được thứ này quý giá, con bé vừa mới ăn bảy, tám quả quýt tươi, đủ vài tháng cơm cho một nhà mấy miệng ăn.
Linh Nhi cầm khăn tay lau tay, đang ngồi ở một bên vừa nhớ lại mùi thuốc vừa nhớ lại tên thuốc mang trên lưng mà Lộ Nam Phi đã dạy.
Tuyên Thiệu liền bước vào viện.
Yên Vũ vẫy vẫy tay với hắn.
Tuyên Thiệu thấy hôm nay sắc mặt của Yên Vũ thoải mái hơn một chút so với ngày thường, nhưng lại vội vã tìm mình về như vậy, chẳng lẽ là có chuyện tốt gì?
Tiến lên nhìn thấy Linh Nhi đứng ở bên cạnh, nhún người với hắn, liền đưa tay vỗ vỗ đầu Linh Nhi. “Linh Nhi cũng ở đây à.”
“Dạ, bẩm công tử, thiếu phu nhân nói muốn dẫn Linh Nhi đi một nơi, Linh Nhi có thể giúp một tay đó!” Linh Nhi ngây thơ chớp đôi mắt to, hào hứng nói.
Tuyên Thiệu hồ nghi nhìn Yên Vũ.
Yên Vũ gật đầu với hắn, tuy trong giọng nói không chắc chắn nhưng trên mặt mang vài phần mong đợi. “Khứu giác của Linh Nhi nhạy cảm, đồ bị giấu đi nó có thể tìm được. Thiếp nghĩ… mang Linh Nhi đi mật thất nhìn một chút.”
Tuyên Thiệu nghe vậy, lập tức hiểu ý của nàng.
Cúi đầu nhìn đứa bé đứng ở bên cạnh.
Linh Nhi nhỏ bé, chỉ mới cao đến hông của Yên Vũ. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn, non nớt lại lộ vẻ hăng hái nóng lòng muốn thử.
Mặc dù Tuyên Thiệu không ôm mong ước gì đối với dựa vào khứu giác của Linh Nhi đi tìm An Niệm Chi ẩn núp, nhưng không đành lòng quét đi hăng hái của đứa bé ở trước mặt vợ yêu, bất quá là đi thêm một chuyến, liền gật đầu nói. “Được, ta mang các nàng đi.”
Một nhóm mấy người ngồi xe ngựa, đi đến nơi từng là Cao phủ.
Bây giờ tấm biển trên đầu cửa Cao phủ đã bị lấy đi, trống rỗng không treo gì cả, vả lại trong nhà ngoài nhà đều có thị vệ Hoàng thành ti đóng giữ. Những người không có nhiệm vụ thì không được đến gần.
Xe ngựa của Tuyên Thiệu đương nhiên đi thẳng vào nội viện.
Xe ngựa dừng lại bên ngoài lùm cây ở hậu viện. Yên Vũ một tay kéo cánh tay của Tuyên Thiệu, một tay nắm tay Linh Nhi, bước chân hơi vội vàng đi trên con đường đá xanh giữa cây cối.
Tuyên Thiệu tất nhiên là cảm thấy nàng vội vã, cố ý thả chậm bước chân. “Cho dù tìm được hay không tìm được, đừng quá canh cánh trong lòng, được không?”
Yên Vũ nâng mắt nhìn ánh mắt chuyên chú của hắn, gật đầu. “Được.”
Ba người đi qua nhà ấm trồng hoa trống rỗng, đi qua hành lang, nhấn cơ quan trên tường đá, cửa đá chậm rãi hạ xuống.
Linh Nhi kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, tựa như có hơi hiếu kỳ, cửa đá thoạt nhìn nặng như vậy làm sao lại cứ tự chậm rãi hạ xuống như vậy cơ chứ?
Con bé còn chưa có suy nghĩ ra thì bước chân đã theo Yên Vũ cùng Tuyên Thiệu, vào mật thất.
Trong mật thất vẫn bày băng như cũ. Tuyên Thiệu châm lên một cái đèn dầu nhỏ trên bàn đá trong mật thất.
Ánh đèn lờ mờ chiếu sáng mật thất.
“Sao nơi này lạnh thế? Mùa đồng còn bày nhiều bồn băng như vậy làm cái gì?” Linh Nhi không nhịn được hỏi.
Yên Vũ nửa ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng Linh Nhi, nói: “Linh Nhi là một đứa bé dũng cảm, bất kể thấy cái gì cũng sẽ không sợ đúng không?”
Linh Nhi nghe vậy, nhìn bốn phía một chút. Con bé đương nhiên thấy quan tài ngọc lưu ly ở giữa những bồn băng, nhưng mà không hiểu được con bé có biết đó là quan tài hay không, có biết quan tài là nơi của người chết hay không.
“Ừm, Linh Nhi không sợ, có thiếu phu nhân và công tử ở đây, không có gì phải sợ.” Linh Nhi nói với vẻ chắc chắn.
Yên Vũ gật đầu, kéo tay Linh Nhi đi về phía di thể của mẫu thân.
Vừa đi, nàng vừa chậm rãi nói: “Nơi này là mẫu thân của ta nằm, mẫu thân qua đời rất nhiều năm. Ngươi đừng sợ, mẫu thân lúc còn sống là người rất tốt, hoà nhã lương thiện, không mắng chửi người, cũng không ra tay đánh người.”
“Ừm, mẫu thân đều là tốt, mẫu thân của con cũng không có đánh con, không mắng con.” Linh Nhi nói theo.
Hai người đi tới trước quan tài ngọc lưu ly.
Yên Vũ dừng bước lại. “Ngươi có thể ngửi được mùi đặc thù gì không?”
Yên Vũ cảm thấy quan tài ngọc lưu ly này có thể để cho mẫu thân tám năm không thối rữa, chắc chắn là An Niệm Chi đã dùng thuốc đặc biệt gì đó. Nếu là như vậy, nên sẽ có chút mùi, cho dù ông ta lấy đi tim của mẫu thân, tim của mẫu thân chắc chắn cũng mang theo mùi trong quan tài này.
Nói không chừng Linh Nhi có thể phát hiện cái gì.
Tuy rằng lời của Yên Vũ đã làm cho Linh Nhi chuẩn bị tâm lý.
Như khi nhìn đến người phụ nữ nằm trong quan tài, thấy trước ngực của người phụ nữ bỗng nhiên phanh một lỗ lớn.
Con bé vẫn nhịn không được lui lại hai bước, hoảng sợ ngã ngồi trên đất.
“Thiếu, thiếu, thiếu phu nhân… Đây, đây thật là mẫu thân của người? Bà, bà, bà…”
Yên Vũ khom người đỡ Linh Nhi lên, vỗ vỗ bụi trên người con bé, trong giọng nói hơi mang theo âm mũi. “Đúng vậy, đích xác là mẫu thân của ta. Có kẻ xấu trộm đi tim của mẫu thân. Cho nên, ta muốn để ngươi giúp ta tìm về tim của mẫu thân. Kẻ đó nhất định đã mang tim của mẫu thân đi từ nơi này, ngươi có thể ngửi được không? Có thể giúp ta tìm về tim của mẫu thân không?”
Linh Nhi ngửa mặt nhìn Yên Vũ.
Tim con bé đập rất nhanh, hít thở cũng hơi gấp.
Yên Vũ biết, Linh Nhi đang sợ, bất cứ ai thấy thi thể trên ngực bị phanh rộng, bị lấy mất tim thì cũng sẽ kinh hãi phải không?
An Niệm Chi đã vượt qua phạm vi của người bình thường. Ông ta có thể làm ra loại chuyện này đối với người con gái mình yêu thích!
Linh Nhi đứng tại chỗ, thở dốc một lúc lâu, mới lại cất bước về phía trước. Con bé hơi nhắm mắt lại, dùng cái mũi nhỏ của mình cố gắng ngửi một cái. “Thiếu phu nhân, người đừng lo, Linh Nhi nhất định có thể giúp người tìm được!”
Linh Nhi nhịn xuống sợ hãi trong lòng, hai tay nhỏ bé vịn vào trên mép quan tài ngọc lưu ly, gắng sức ngửi một cái.
Con bé quay sang nhìn Tuyên Thiệu, nói: “Công tử, có thể mở nó ra không? Đậy kín quá, con không ngửi được mùi.”
Tuyên Thiệu nghe vậy, nghiêng mặt nhìn Yên Vũ. Yên Vũ nhíu mày, nhìn mẫu thân trong quan tài bị đóng kín, trên ngực mẫu bị khuyết một lỗ, thật đau nhói mắt nàng. Nàng chậm rãi gật đầu.
Tuyên Thiệu tiến lên, hay tay đầy chưởng lực đặt trên mép quan tài ngọc lưu ly, cố sức mở nắp của quan ra một khe hở.
Linh Nhi còn chưa tiến lên, liền nhíu chặt đầu chân mày. Con bé gật đầu, giơ tay lên che mũi. “Con nhớ kỹ mùi này rồi.”
Tuyên Thiệu lập tức bỏ nắp quan tài xuống.
Nhưng Yên Vũ thấy trong nháy mắt, màu sắc chất lỏng màu đỏ nhạt trong quan tài ngọc lưu ly dường như thẫm một chút.
Nhưng nếu không nhìn kỹ thì cũng không phát hiện được gì.
Linh Nhi động đậy cái mũi nhỏ, cố gắng ngửi, theo hành lang đi ra ngoài.
Tuyên Thiệu tiến lên đỡ lấy Yên Vũ, theo sát sau lưng Linh Nhi.
Ban đầu Linh Nhi đi rất nhanh, sau khi ra khỏi Cao phủ thì tốc độ liền dần dần chậm lại.
Con bé ngửi bên trái một cái, ngửi bên phải một cái, khi thì dừng bước như là đang tìm mùi, khi thì bước rất nhanh.
Đầu chân mày Yên Vũ vẫn nhíu lại, không có giãn ra.
Tuyên Thiệu vừa đỡ Yên Vũ vừa lưu ý động tĩnh xung quanh, để phòng ngừa bất ngờ.
Hắn vốn muốn để Yên Vũ ngồi trên xe ngựa, nhưng thấy nàng vội theo sau Linh Nhi, vẻ không muốn bị bỏ xa một bước nào, biết nàng chắc chắn là không muốn chờ ở trên xe ngựa, liền không thể làm gì khác hơn là tuỳ nàng đi, chỉ đỡ tay nàng để nàng không cố sức, không muốn để cho nàng tiêu hao thể lực quá mức.
Nhóm ba người vừa đi vừa dừng, lại tốn hơn một canh giờ.
Linh Nhi đứng ở bên ngoài một nơi tường cao, cố sức ngửi một cái từ một cái sân rộng lớn vây quanh bởi tường cao, chỉ vào chỗ dừng lại lúc đầu, nói: “Mùi này biến mất ở ngay đây, chắc là ở trong nhà này!”
Giọng của Linh Nhi giòn dã mang theo vẻ non nớt.
Yên Vũ nghe vậy, cùng Tuyên Thiệu liếc mắt một cái. Ở nhà này? Nếu là chỗ khác, có thể kêu Hoàng thành ti tìm lý do bao vây lại, không để cho An Niệm Chi có chuẩn bị, có thể chạy trốn. Nhưng nếu là chỗ này, ngay cả Hoàng thành ti cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Viện được tường cao bao vây này không là gì khác, chính là quan dịch* Lâm An chuẩn bị cho sứ giả của nước. Trong quan dịch lúc này là sứ giả của Tây Hạ và nước Kim ở.
(*quan dịch: là trạm ở của quan)
Như bây giờ, Thiên triều cùng Tây Hạ và nước Kim quan hệ tế nhị. Hoàng đế cảm thấy hàng năm nộp tiền cống nước Kim, bảo đảm an nhàn một phương đã là rất khá, tuyệt không muốn bởi vì một chút chuyện nhỏ mà chọc cho nước Kim không vui.
Cho nên Hoàng thành ti tuyệt đối không có khả năng cả gan bao vây quan dịch, cho dù trong quan dịch ẩn giấu ai.
“Xuỵt…” Yên Vũ đưa tay ra hiệu với Linh Nhi và Tuyên Thiệu đừng có lên tiếng, nửa dựa thân thể lên bức tường, tận khả năng phóng ra thính lực của mình, cố gắng nghe một tý động tĩnh trong quan dịch.
Vì quan dịch này là đặc biệt xây dựng cho sứ giả của nước, cho nên xây vô cùng rộng rãi. Phòng ngừa sứ giả của các nước khác cùng ở dưới một mái hiên, sớm chiều chung đụng xảy ra cái gì không thoải mái, trong quan dịch xây từng tiểu viện độc lập, cách nhau.
Trên trán Yên Vũ nhanh chóng rịn ra mồ hôi, sắc mặt cũng hơi trắng bệch.
Tuyên Thiệu muốn cản nàng, nhưng bị nàng giơ tay lên ngăn lại.
Giờ đã biết tim của mẫu thân mà nàng muốn tìm rất có thể ở ngay đây, nàng chỉ cố sức xác định một chút xem sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]