Nha hoàn đẩy cửa lập tức trở lại đứng sau lưng Tuyên phu nhân.
Tô Vân Châu sửng sốt.
Yên Vũ đã tiến lên hai bước, khom người hành lễ với Tuyên phu nhân.
Tuyên phu nhân hừ lạnh một tiếng. “Vô danh vô phận? Ngươi bất quá chỉ là nha hoàn được Thiệu nhi chuộc ra từ thanh lâu, ngươi muốn cái danh phận gì?”
Trong lòng Yên Vũ thầm buồn bực. Nếu không phải thính lực chưa hoàn toàn khôi phục thì Tuyên phu nhân còn chưa có vào viện là nàng có thể nghe được âm thanh.
Hôm nay ngược lại, lời của mình đều bị người ta nghe thấy. Cũng không biết Tuyên phu nhân có nghe thấy câu nói về Tần Xuyên hay không.
“Vốn tưởng rằng ngươi là một người biết lễ, cho ngươi ở lại bên cạnh Thiệu nhi cũng không sao! Nhưng không ngờ ngươi ngược lại có dã tâm, dám vọng tưởng vị trí chính thê của Thiệu nhi, cũng không nhìn một chút có xứng hay không!”
Sắc mặt Tuyên phu nhân nổi giận lạnh như băng, hơi thở dốc dưới sự căm phẫn.
Yên Vũ chỉ khom người không đứng lên, ngược lại cũng không tranh cãi, không giải thích. Nàng biết rõ bây giờ mình nói cái gì thì Tuyên phu nhân có lẽ cũng nghe không vào. Nhiều lời nhiều sai, im lặng là vàng.
Nhưng Tuyên phu nhân cũng không dự định buông tha nàng dễ dàng như vậy.
“Tại sao ngươi không nói chuyện?”
“Phu nhân hỏi ngươi đó, ngươi điếc sao?” Nha hoàn bên người Tuyên phu nhân tiến lên đẩy nàng một cái.
Yên Vũ vốn đang tư thế khom người, đứng không vững.
Bị nàng ta đẩy như thế, suýt nữa té nhào.
Nhưng Tô Vân Châu lanh tay lẹ mắt, tiến lên đỡ nàng. “Nói thì nói, sao ngươi lại đẩy người ta chứ?”
“À, nha hoàn từ đâu tới mà có khí phách như vậy?” Tuyên phu nhân giận dữ, cười nói.
“Vân Châu!” Thấy Tô Vân Châu còn muốn tiến lên lý luận với Tuyên phu nhân, Yên Vũ lập tức gọi nàng ta lại.
Đối phương là mẫu thân của Tuyên Thiệu, là chủ mẫu của Tuyên gia, tuyệt đối không thể nổi lên xung đột chính diện với bà ta. Nàng vốn dự định trèo lên giường của Tuyên Thiệu, với thái độ trước kia của Tuyên phu nhân đối với nàng, vì để vãn hồi cục diện bất hoà của cha con, nhất định là mượn sức nàng.
Ai ngờ Tuyên Thiệu lại muốn cưới nàng làm vợ. Lấy thân phận hôm nay, Tuyên phu nhân có thể cho nàng sắc mặt tốt mới là lạ!
Huống chi Lâm Ngọc Dao đính hôn với Tuyên Thiệu, là cháu ngoại ruột của Tuyên phu nhân. Nếu Tuyên Thiệu từ hôn, đây không phải là đánh vào mặt của bà ta sao?
Yên Vũ nghĩ tới những điều này, đối diện với cơn thịnh nộ của Tuyên phu nhân thì không chỉ không nổi lên oán trách, mà còn có chút thông cảm với bà ta. Sinh dưỡng một đứa con trai có tính tình cố chấp như Tuyên Thiệu, Tuyên phu nhân cũng đủ không dễ dàng gì.
Tuyên phu nhân lạnh lùng nhìn Yên Vũ, cất bước ngồi xuống vị trí chủ nhân. “Ta nói rõ với ngươi là lão gia và ta tuyệt sẽ không đồng ý Thiệu nhi cưới ngươi làm vợ. Ngươi thừa dịp sớm chết tâm tư này đi. Ngươi chỉ là nha hoàn Thiệu nhi mua về, ta bất cứ lúc nào cũng có thể bán ngươi đi! Nếu ngươi không muốn lại luân lạc tới nơi phong trần thì tốt nhất là thu lại tâm tư không nên có của ngươi!”
Tuyên phu nhân ngồi thẳng người, giọng nói lạnh như băng, rất có uy nghiêm.
“Phu nhân kết luận công tử có ý tưởng này là do nô tỳ xúi giục sao?” Yên Vũ gục đầu, nhàn nhạt hỏi lại.
Tuyên phu nhân khẽ cau mày, nghiêm nghị nhìn nàng.
“Phu nhân cho rằng công tử là người có thể bị một đứa nha hoàn xúi giục sao?”
Tuyên phu nhân bị chất vấn, gân xanh trên trán hằn lên.
Yên Vũ cản lại trước khi Tuyên phu nhân nổi giận, vội vàng nói tiếp: “Nhưng nô tỳ tất nhiên sẽ khuyên nhủ công tử một chút. Nô tỳ có thể ở lại hầu hạ bên cạnh công tử đã là có phúc lớn, kiên quyết không dám hy vọng xa vời vị trí chính thê. Nô tỳ cũng quan tâm công tử, tuyệt không muốn khiến cho hắn vì nô tỳ mà bị làm trò cười cho người đời. Phu nhân không nên tức giận, việc này ít nhiều bởi vì nô tỳ gây nên, nô tỳ cũng hổ thẹn trong lòng… Xin phu nhân hãy thứ lỗi…”
Yên Vũ nói rất chân thành, càng nói về sau thì trực tiếp quỳ trên mặt đất, khoé mắt cũng yên lặng nhỏ xuống nước mắt. Đã biểu hiện lòng trung thành với thái độ nhận sai, khiêm tốn hạ thấp mình đến như hạt bụi, khiến Tuyên phu nhân lòng tràn đầy tức giận cũng không bới móc được lỗi gì.
Tuyên phu nhân thở ra một hơi dài. “Đứng lên đi.”
Nhưng Yên Vũ tựa như thương tâm không đứng nổi, nước mắt càng rơi càng nhiều.
Tô Vân Châu tiến lên, mới coi như đỡ nàng lên từ dưới đất.
“Nghe mấy câu nói của ngươi, ngươi cũng là một người biết nặng nhẹ. Không phải là chúng ta khinh thường ngươi, chỉ là thân phận của ngươi. Ngươi cũng biết đó, nếu Thiệu nhi cưới ngươi, sau này làm sao còn đứng trong triều đình? Còn không bị người ta đâm cột sống cười nhạo? Nếu trong lòng ngươi có hắn thì nên suy nghĩ vì hắn. Ta có thể cho ngươi ở lại bên người Thiệu nhi làm thiếp thất, sau khi Ngọc Dao vào cửa thì ngươi cùng nàng ấy hoà thuận ở chung…”
Yên Vũ liên tục gật đầu. “Cảm ơn phu nhân, nô tỳ cẩn tuân giáo huấn của phu nhân.”
Thấy thái độ của nàng tốt khiến người ta không thể phản đối, Tuyên phu nhân cũng biết không thể gấp gáp ép người quá, liền đứng dậy rời khỏi viện của Tuyên Thiệu.
Tuyên phu nhân vừa đi, Yên Vũ lập tức lau nước mắt trên mặt. Mặt mũi bình tĩnh, nhìn không thấy một vẻ đau thương nào.
Tô Vân Châu khiếp sợ nhìn nàng. “Ngươi, mới vừa rồi ngươi giả bộ hả?”
Yên Vũ không để ý đến câu hỏi của nàng ta, nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Bây giờ ngươi thấy địa vị của ta ở Tuyên phủ chưa? Hiểu rõ ta nói không có cách nào dẫn ngươi đi gặp Tần Xuyên là không phải gạt ngươi?”
Tô Vân Châu gật đầu mất mác, tự lẩm bẩm: “Còn tưởng rằng xâm nhập vào Tuyên phủ là có thể nhìn thấy hắn… Bây giờ nên làm thế nào cho phải đây?”
“Ngươi tìm hắn làm cái gì? Không phải là hắn không quay về núi Thanh Thành sao?” Yên Vũ nhìn bóng cây ngoài cửa, thấp giọng hỏi.
Tô Vân Châu luôn luôn hào sảng lại di di đầu ngón chân trên đất, trên mặt nhàn nhạ ửng đỏ, một bộ dáng thiếu nữ thẹn thùng.
Yên Vũ nào có không hiểu, trong lòng một trận chua xót. Biểu ca của nàng, nàng rời khỏi phủ thừa tướng tám năm qua, vẫn cho rằng người này chính là người sau này mình dựa vào, là phu quân của mình… Nhưng hôm nay cũng không thể nào nữa…
Nhìn khuôn mặt ngây thơ thuần khiết của Tô Vân Châu, trong lòng nàng lại có chút vui mừng. Nàng tuyệt đối không thể ở cùng với biểu ca được nữa, cho dù là báo thù xong, rời khỏi Tuyên phủ, nàng và biểu ca cũng không có khả năng, nàng đã không còn sạch sẽ…Có thể có Tô Vân Châu ở bên cạnh biểu ca, cũng tốt chứ?
“Ngươi cũng đừng quá thất vọng, chỉ cần có cơ hội, chỉ cần kiên nhẫn đợi mà thôi.” Yên Vũ lại an ủi nàng ta.
Lúc này Tô Vân Châu mới nâng lên khuôn mặt tươi cười. “Thật sự?”
Yên Vũ gật đầu. “Nữ hiệp tính tình hào sảng, nhưng vào Tuyên phủ, làm việc không thể lỗ mãng. Nếu bị đuổi ra khỏi phủ, thì sẽ không gặp được hắn.”
Không biết là hai chữ “nữ hiệp”, hay là bị nói trúng tâm sự, khiến cho Tô Vân Châu đỏ mặt, nàng ta buồn bực gật đầu.
Yên Vũ thở dài một tiếng, tự suy nghĩ cách làm sao có thể khuyên Tuyên Thiệu không cưới nàng làm chính thê.
Qua buổi trưa, bên ngoài phủ có một phong thơ đưa vào cho Yên Vũ.
Yên Vũ nhìn nét bút quen thuộc trên phong thơ, lập tức mở ra xem. Ba trang thư nói là kẻ xấu Thái Hoà lâu cáo trạng trước, kiện cáo Xuân Hoa lâu giật dây Hoa Sen lừa gạt tiền bạc. Nha môn thụ lý vụ án, hộ bộ kiểm tra bị Thái Hoà lâu mua chuộc, thiên vị Thái Hoà lâu, Xuân Hoa lâu đã bị bắt dừng.
Ở trong thơ má Từ còn nói, từ sau khi Linh Lan xảy ra chuyện, Xuân Hoa lâu vẫn buôn bán ế ẩm, hiện nay lại không có hoa khôi giữ thể diện, cuộc sống càng không dễ chịu. Thái Hoà lâu chộp thời cơ, chuẩn bị thâu tóm Xuân Hoa lâu. Bà ta chỉ cầu Yên Vũ có thể nể tình cảm ngày xưa mà gặp mặt tạm biệt bà ta.
Yên Vũ nhìn bút tích quen thuộc của má Từ trên trang thư, hồi ức tám năm trở về từng chút một. Khi đó nếu không có má Từ chứa chấp, nàng và biểu ca sẽ không biết bây giờ lưu lạc nơi nào, lại càng không nói tới sống tốt đến tận bây giờ để báo thù rửa hận cho người thân.
Má Từ có ân đối với nàng, hôm nay má Từ gặp nạn, sao nàng có thể khoanh tay đứng nhìn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]