Chương trước
Chương sau
“An Ngọc Chi nào, ta không biết.” Yên Vũ lắc đầu liên tục, lúc này mới nhớ tới phủ nhận.



Thần y lạnh lùng cười một tiếng, vung bút viết xuống: “Ngươi không nhận cũng được, ta có ngàn vạn phương pháp khiến cho ngươi chết im hơi lặng tiếng, cũng có thể rời khỏi nơi đây, ngươi có tin không?”

Yên Vũ biết Tuyên Thiệu lưu lại không ít người, ngay ngoài sân. Nhưng vẻ mặt thần y này bình tĩnh, nàng thật không dám mạo hiểm. Nàng cũng không phải là tham sống sợ chết, nhưng không muốn khi chưa hiểu rõ, chưa báo thù nhà mà chết oan uổng ở chỗ này.

“Rốt cuộc ngươi là ai?” Cả người Yên Vũ đề phòng nói.

Nhưng thần y không trả lời, chỉ khoanh tròn câu nói được viết ra lúc đầu kia “An Ngọc Chi là gì của ngươi?”.

Lúc phủ thừa tướng bị huỷ diệt, trong một đêm An gia mai danh ẩn tích trên đời.

Không phải thần y này là người nào của An gia chứ?

“Là…mẫu thân của ta…” Yên Vũ ngập ngừng nói.

Thần y nghiêm vẻ mặt gật đầu, trong miệng không biết lẩm bẩm gì đó.

Xoay người ra khỏi phòng, không bao lâu liền ôm trở lại một cái chăn gấm mỏng, đệm giường, cùng một cái gối ngọc.

Ông ta đích thân trải giường cho Yên Vũ, trên giấy hỏi thăm tên Yên Vũ, lại dặn dò nàng an tâm ở đây, ông ta nhất định sẽ chữa trị tốt lỗ tai của nàng. Những cái khác cũng không nhiều lời, cũng không nhắc lại mẫu thân của Yên Vũ, liền ra khỏi phòng. Vào trong chái nhà hơi thấp ở phía đông, không đi ra nữa.

Trong lòng Yên Vũ nghi ngờ không chắc. Rốt cuộc thần y và mẫu thân nàng quan hệ như thế nào? Người vừa thấy mặt của nàng liền có thể nghĩ đến mẫu thân, có lẽ thật sự vô cùng quen thuộc với mẫu thân.

Thấy thái độ của ông ta cũng không có địch ý đối với mình, cũng đích thân trải giường cho nàng, có lẽ là người nhà mẹ đẻ của mẫu thân? Nhưng mình cũng không nhận biết ông ta, nhìn tuổi tác trên dưới bốn mươi của ông ấy, lớn hơn mẫu thân không bao nhiêu, nàng không nhớ rõ mình có cậu như vậy a?

Nhưng lúc phủ thừa tướng gặp chuyện không may thì nàng mới tám tuổi, mẫu thân cũng không thường về nhà mẹ đẻ, nàng không quá quen thuộc với nhà ngoại tổ, có thể cũng khó nói thật sự là một người cậu nào đó.

Yên Vũ tự an ủi mình như vậy, khiến cho nỗi lòng bình tĩnh trở lại.

Trừ thời gian ăn cơm thần y sẽ xuất hiện để hai ngươi cùng ăn cơm.

Thời điểm khác đều ở trong phòng của mình, chẳng biết đang làm cái gì.

Yên Vũ ngây ngốc buồn chán ở trong phòng, đi dạo một chút ở trong viện, nhìn ông ta phơi thảo dược, ông ta cũng mặc kệ.

Yên Vũ để ý nhìn, xung quanh tiểu viện có ít nhất hai mươi người canh giữ. Có người dựa ở phía sau cây, có ngừơi ngồi xổm ở trên cây, còn có người trực tiếp vòng tới vòng lui ở bên ngoài viện. Canh giữ tiểu viện này kín đến nỗi không kẽ hở.

Yên Vũ lập tức an tâm rất nhiều.

Ngày đầu tiên liền gió êm sóng lặng trôi qua như vậy.

Lúc chạng vạng ngày thứ hai, xe ngựa của Tuyên Thiệu tới cửa viện.

Hắn nói hắn sẽ mỗi ngày đến thăm nàng, quả nhiên là tới. Thần y tựa như sớm đoán trước được hắn đến, hắn còn chưa bước vào cửa viện thì ông ta liền ngăn ở cửa.

“Ngươi không thể vào.” Thần y vê chòm râu, nói.

Vẻ mặt Tuyên Thiệu lạnh lẽo, đang muốn nổi giận thì thấy Yên Vũ từ phòng chính đi ra.

Nàng vừa mới dựa ở trước cửa sổ, nhìn thấy xe ngựa của hắn liền đứng dậy tới đón hắn.

Thần y xoay người nhìn Yên Vũ, ra dấu ta với nàng, kêu nàng dừng tại chỗ, không được tiến lên.

“Trước khi lỗ tai của nàng ấy tốt lại thì ngươi không thể gặp nàng.” Thần y nói với Tuyên Thiệu.

“Tại sao?” Giọng của Tuyên Thiệu trong trẻo nhưng lạnh lùng, không vui.

Thần y vuốt râu cười. “Đây là quy củ của ta.”

Tuyên Thiệu chợt ra tay, ngón tay thon dài nửa quắp lại, giống như ưng trảo sắc bén, chụp vào cổ họng của thần y.

Thân hình thần y vụt qua, thoáng như một bóng mờ, lắc mình đứng ở một bên.

“Thân thủ của công tử rất khá!” Thần y cười khen một tiếng.

Tuyên Thiệu thu tay lại chắp ở sau lưng. Cử chỉ vừa rồi chỉ là thăm dò, thần y này là cao thủ, võ công không kém hắn, nội lực thậm chí càng trên hắn.

Người này mềm không được, cứng không xong, hơn nữa phải cầu cạnh ông ta, quả là khiến cho người ta phiền lòng buồn bực.

“Công tử không cần phải lo lắng, cô nương này chính là người có duyên với ta, ta đã đồng ý chữa trị tốt lỗ tai của nàng thì nhất định sẽ làm được. Công tử không cần mỗi ngày đến dò xét, chỉ cần chuẩn bị tốt đưa tới thứ ta muốn là được.” Thần y vuốt râu nói xong liền muốn đưa tay đóng cửa viện lại.

Tuyên Thiệu nâng mắt nhìn về phía Yên Vũ.

Mặc dù Yên Vũ chẳng biết bọn họ đang nói gì, nhưng nhìn cũng hiểu thần y không chịu để cho Tuyên Thiệu vào gặp nàng, hơn nữa không cho phép nàng ra ngoài gặp Tuyên Thiệu.

Thấy vẻ mặt lo lắng của Tuyên Thiệu, nàng không thể làm gì khác hơn là gật đầu cười với Tuyên Thiệu, bảo hắn không cần phải lo lắng cho mình.

Thần y giơ tay lên đóng cửa viện lại, nhàn nhạt liếc nhìn Yên Vũ, cũng không nói gì cả, xoay người trở về chái nhà phía đông.

Yên Vũ cách hàng rào gỗ bao quanh viện, phất phất tay với Tuyên Thiệu. Thấy sau khi Tuyên Thiệu ngóng nhìn nàng một lúc thì quay người lên xe ngựa, lại nhìn theo xe ngựa càng đi càng xa.

Lúc này khuôn mặt đầy tươi cười mới sụp đổ, thần sắc chìm liễm đi về phía phòng chính.

Thần y đã biết thân phận của nàng, ngược lại nàng hoàn toàn không biết gì về thần y, quả thật là bị động. Mặc dù có thể nhìn ra thần y đối với nàng cũng không có địch ý, nhưng nàng vẫn không dám thả lỏng.

Yên Vũ trở lại trong phòng chính không bao lâu liền thấy thần y cầm cọng cỏ mảnh cùng một bình sứ nhỏ màu trắng đi đến.

Thần y ra hiệu nàng ngoái đầu lại, hướng lỗ tai lên trên.

Cọng cỏ mảnh dính nước thuốc từ bình sứ trắng, thận trọng nhỏ vào trong tai của nàng.

Trong tai lập tức truyền đến cảm giác một trận nóng rực, kéo dài chỉ chốc lát liền không có cảm giác. Thần y lại kêu nàng làm động tác nhấm nuốt, cảm giác nóng rực lại từ chỗ sâu màng nhĩ truyền đến.

Tạm ngừng, lỗ tai khác cũng một phen như vậy.

Thần y lại kiểm tra lỗ tai của nàng, sau đó liền rời khỏi phòng chính.

Đây là bắt đầu chữa trị lỗ tai cho nàng sao? Nhưng nàng ngoại trừ cảm giác nóng rực trong chốc lát thì cũng không có cảm giác nào khác, vẫn không nghe được một âm thanh nào.

Yên Vũ biết mình có chút nóng nảy.

Nhưng là người đã từng có thính lực hơn người, bỗng nhiên không nghe được cũng sẽ không biết làm thế nào.

Mặc dù nàng tỏ vẻ bình tĩnh trước mặt Tuyên Thiệu, chẳng qua là không muốn bị Tuyên Thiệu chán ghét, bị hắn trục xuất khỏi Tuyên phủ mà thôi.

Nàng còn muốn dựa vào tiếp cận hắn để biết được chân tướng của năm đó đấy!

Liên tiếp mấy ngày, thần y đều dùng nước thuốc trong bình sứ trắng nhỏ vào lỗ tai của nàng.

Liên tiếp mấy ngày, lúc chạng vạng tối Tuyên Thiệu đều ngồi xe ngựa tới bên ngoài cửa tiểu viện.

Hắn không hề thử xông vào nữa, chỉ đứng ở bên ngoài viện, cách hàng rào gỗ, xa xa nhìn Yên Vũ. Mặc dù mặt không cảm xúc, nhưng một đôi mắt đen như hắc diệu thạch toả sáng.

Có lúc ngây ngốc trên một khắc, có khi lại ngắn hơn một chút, rồi ngồi xe ngựa rời đi.

Đến rồi đi một chuyến thập lý đình ở ngoại thành Lâm An phải mất không ít thời gian, Yên Vũ biết Tuyên Thiệu bề bộn công vụ, nhưng không biết sao mỗi ngày hắn đều rút ra một khoảng thời gian để đặc biệt chạy tới như vậy.

Lại qua hai ngày, Yên Vũ bị một trận âm thanh đôm đốp đánh thức.

Nàng xoay người ngồi dậy trên giường, lỗ tai vô cùng nhột, còn có âm thanh ầm ầm.

Nàng đang muốn đưa tay móc lỗ tai, ngoài cửa “đồm độp” một tiếng, như là tiếng đốn củi.

Tiếng động này khiến cho Yên Vũ sửng sốt, ngay cả tay đang muốn móc lỗ tai cũng cứng lại trong không trung.

Nàng có thể nghe được?

Mới vừa rồi nàng nghe được tiếng phải không?

“Ta, ta, ta là Yên Vũ.” Nàng thử thăm dò, nhỏ giọng tự nói.

Quả nhiên nghe được tiếng của mình. Tuy có chút xa xôi không giống như là từ trong miệng mình phát ra, nhưng nàng ngạc nhiên phát hiện mình thật sự có thể nghe được!

Yên Vũ hưng phấn đứng dậy, kéo cửa ra, quả nhiên thấy thần y đang ở trong sân dùng nội lực bổ củi không tốn một chút sức nào.

“Thần y, ta hình như… có thể nghe thấy được?” Yên Vũ nhịn xuống kích động trong lòng, hơi khẩn trương nói.

Thứ luôn nắm giữ được thì có thể không cảm thấy sự quan trọng của nó, loại cảm giác mất rồi lại được mới khiến cho người ta cảm thấy quý trọng. Chỉ sợ không để ý thì thính giác lại rời khỏi mình.

Thần y quay đầu liếc nhìn nàng một cái, nhàn nhạt gật đầu. “Ừm, tính toán thời gian, quả thật cũng xấp xỉ.”

Nói xong liền quay mặt qua chẻ củi.

Yên Vũ siết tay, trong lòng bàn tay đều nhầy nhụa mồ hôi.

“Nhưng mà, thần y, lỗ tai ta rất ngứa.”

Thần y ngay cả đầu cũng không quay lại. “Chịu đựng.”

Yên Vũ nhìn thần y dùng nội lực chẻ củi, nhìn sớm mai. Tuy là buồn chán nhưng cảm giác trong tai rốt cuộc có thể nghe được tiếng quả thật quá mức tuyệt vời.

Duy chỉ có cảm giác ngứa ngáy quấy nhiễu khiến cho người ta có chút khó chịu.

Đến khi thần y ăn sáng xong, thu dọn chén đũa xong thì mới rãnh tay đi tới trước mặt Yên Vũ. “Để cho ta xem lỗ tai của ngươi.”

Yên Vũ nhanh chóng chìa lỗ tai lên trước.

Lúc này lòng đề phòng đối với thần y đã hạ xuống thấp nhất vì thính giác của mình đã khôi phục.

Người chữa trị lỗ tai của nàng đó! Sao có thể là người xấu chứ?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.