Yên Vũ khẽ nhíu mày. “Hắn vừa tới là ta rời khỏi phòng bao, đổi tỷ tới, tỷ còn muốn ta thế nào?”
“Ngươi đổi ta tới thì có ích gì! Hắn đi… Hắn đi rồi…” Mục Thanh Thanh bỗng nhiên bụm mặt, hu hu khóc lên. Càng khóc càng thương tâm, ôm lấy bả vai gầy của mình, ngồi xổm xuống khóc ở trước mặt Yên Vũ như một đứa con nít.
“Ta không phải là người nơi này, chẳng biết tại sao tới nơi này ba năm. Ta không ngừng tự nói với mình, không nên động tâm, không nên động tình, có lẽ một ngày ta lại sẽ chẳng biết tại sao mà đi… Có thể quen được ngươi, một tỷ muội tốt như thế ta đã rất may mắn, cảm thấy đủ… Nhưng tại sao ông trời để ta gặp mặt hắn… Vì sao để hắn cứu được ta… Đêm hôm đó trong miếu cổ, lúc ta bị rớt xuống từ xà nhà, ta đã cho rằng ta sẽ cứ thế mà chết đi… Biết đâu sẽ có thể trở về… Tại sao hắn tiếp được ta, tại sao phải để ta thấy hắn gần như vậy, gần như vậy… Tốt đẹp như vậy… Lại không thể quên được…”
Yên Vũ đứng ở bên cạnh, trên mặt đau rát.
Vốn nàng có thể tránh khỏi một tát này của Mục Thanh Thanh, nhưng nàng không biết tại sao mình cứ lẳng lặng đứng như vậy, mặc cho nàng ta đánh xuống.
Có lẽ là bởi vì nàng biết mình cần cảm tình của Tuyên Thiệu, cần phải không ngừng tiếp cận Tuyên Thiệu. Cuối cùng sẽ có một ngày tránh không được phải phụ đoạn tình tỷ muội này?
Yên Vũ chậm rãi ngồi xổm xuống. “Đi thôi, trở về thôi.”
Tối nay không bận, trong hậu viện không ngừng có hoa nương lui tới, chỉ trỏ về phía Mục Thanh Thanh đang hu hu khóc lớn.
Mục Thanh Thanh nghe vậy, lau khô mặt, ôm cổ Yên Vũ. “Xin lỗi, xin lỗi… Ta không phải cố ý muốn đánh muội… Ta chỉ là tức giận vì sao hắn bằng lòng gặp muội nhưng không bằng lòng gặp ta… Còn đau không?”
Cặp mắt Mục Thanh Thanh khóc đỏ bừng, áy náy nhìn dấu tay trên mặt Yên Vũ.
Yên Vũ lắc đầu. “Không đau.”
Yên Vũ vốn định nói chuyện Cao Khôn cho Mục Thanh Thanh, không biết trong hồ lô của Cao Khôn bán thứ gì.
Hơn nữa tại sao Tuyên Thiệu muốn ở trước mặt Cao Khôn làm bộ như vô cùng để ý tới tình hình của Mục Thanh Thanh? Nhưng sau khi Cao Khôn đi rồi thì ngay cả Mục Thanh Thanh cũng không gặp, liền lặng lẽ rời đi?
Yên Vũ nghĩ nhất định bảo Mục Thanh Thanh cẩn thận chút.
Nhưng Mục Thanh Thanh bởi vì cái tát kia nên đối mặt với nàng có chút xấu hổ, lại có lẽ là vừa khóc xong, nhớ tới chút chuyện thương tâm nên vô cùng mệt mỏi. Trở về tiểu viện của mình liền tắm một cái rồi đi ngủ thật sớm.
Yên Vũ ngay cả cơ hội mở miệng cũng không tìm được.
Nhưng không ngờ, sáng sớm hôm sau liền có một chiếc xe ngựa xa hoa dừng ở cửa Xuân Hoa lâu.
Nơi như Xuân Hoa lâu, ban ngày ẩn náu ban đêm sênh ca.
Sáng sớm, hơn phân nửa người còn đang ngủ. Người đánh xe đập cửa vang đùng đùng.
Cuối cùng cũng kinh động người trong lâu đi mở cửa.
“Quản sự chỗ các ngươi đâu?” Người tới nói giọng the thé, vểnh lan hoa chỉ*, vẻ mặt kiêu căng.
(*cong ngón tay giống hình hoa lan, thường thấy ở thái giám, link xem hình tham khảo đây:http://news.ilinyi.net/2014/0915/38305.shtml)
Người nghênh đón tiễn đưa của lâu luôn phải có nhãn lực nhìn người, người này vừa nhìn là biết có lai lịch. Lập tức không dám chần chờ, đến hậu viện mời má Từ tới.
“Ngươi chính là quản sự hả?” ‘Lan hoa chỉ’ ẻo lả nói.
Má Từ thấy người này chính là một trong mấy vị nâng kiệu tối hôm qua, gật đầu nói: “Mời ngài vào trong.”
“Không cần mời, chúng tôi còn có chuyện khác, mau mời tiểu thư Mục Thanh Thanh trong lâu các ngươi ra đây, đi theo chúng tôi một chuyến.”
Má Từ vừa nghe lời này liền sửng sốt.
“Đã đưa thiếp mời trước cho tiểu thư Thanh Thanh chưa?”
‘Lan hoa chỉ’ che miệng cười. “Chúng tôi không cần đưa thiếp mời, đảm bảo là tìm chỗ đi tốt nhất cho Mục Thanh Thanh. Nhanh lên, chớ ở đây làm lỡ thời gian! Còn nhiều chuyện khác nữa!”
Má Từ càng nghe càng mù mờ. “Không đưa thiếp mời trước, tiểu thư Thanh Thanh không ra ngoài tiếp khách.”
‘Lan hoa chỉ’ vừa nghe liền giận. “Đúng là không có một chút nhãn lực nào, lúc các ngươi mở Xuân Hoa lâu thì có đăng ký bên hộ bộ chứ?”
Má Từ liền vội vàng gật đầu. “Đây là dĩ nhiên.”
“Tấm thẻ này có lẽ ngươi cũng từng thấy rồi chứ?” ‘Lan hoa chỉ’ từ trong tay áo để lộ ra một thẻ bài vàng sáng loáng, trên thẻ bài có khắc một chữ “Ngự” rồng bay phượng múa, vô cùng khí phách.
Má Từ nhìn thẻ bài này, sắc mặt liền thay đổi. Đây là lệnh bài trong cung, bà ta đã gặp ở hộ bộ.
“Tiểu nhân có mắt như mù, gia ngài chớ trách! Tiểu nhân sẽ sai người đi mời Thanh Thanh tiểu thư, ngài ngồi xuống uống chén trà trước.” Má Từ một mặt sai người đi gọi Mục Thanh Thanh, một mặt an bài ‘lan hoa chỉ’ vào ngồi trong phòng bao, lấy một xấp ngân phiếu lớn lặng lẽ nhét vào tay áo của hắn.
Lúc này Lan Hoa Chỉ mới lộ ra khuôn mặt tươi cười. “Đúng là hiểu chuyện! Ta cũng nói rõ ngọn ngành với ngươi, tới buổi tối hôm qua chính là Tổng quản đại nhân ở trong cung, đã tiến cử hoa khôi trong lâu của các ngươi với thánh thượng, có phúc ở lại trong cung hầu hạ hoàng thượng hay không thì còn phải xem bản thân nàng ta. Nếu thật sự có thể được lưu lại thì Xuân Hoa lâu này của các ngươi coi như gà chó lên trời rồi!”
Má Từ liên tục gật đầu, vừa nghe hai từ thánh thượng thì trên lưng đều là mồ hôi. “Đó là, đó là…”
“Nhưng mà ngươi cũng dặn dò nàng ta thông minh một chút. Nơi như trong cung không cẩn thận là phải rơi đầu! Đến lúc đó, không riêng gì nàng ta, các ngươi ai cũng không tránh khỏi! Rõ chưa?”
“Biết rõ, biết rõ!”
Má Từ liên tục gật đầu, trong lòng đối với chuyện này ngược lại vô cùng lo lắng.
Mục Thanh Thanh đang ngủ thì bị đánh thức, vô cùng bất mãn.
Trong mộng, nàng ta đang cùng Tuyên Thiệu ngồi đối diện với nhau, Tuyên Thiệu mới vừa cầm tay nàng ta. Cảnh trong mơ liền bị người cắt đứt.
Đợi Yên Vũ rửa mặt, chải đầu, trang điểm cho nàng ta xong, nàng ta vẫn còn trơ mặt.
“Muội đi phòng bếp bưng cho ta chút gì để ăn. Ta đi phía trước nhìn xem chuyện gì ghê gớm mà sáng sớm ngay cả giấc ngủ cũng không để cho người ta ngủ ngon.”
Yên Vũ bất an trong lòng. Nàng biết người đến là thái giám trong cung, Mục Thanh Thanh đi như thế chỉ sợ cũng không thể nào trở lại nữa.
“Tiểu thư…”
“Được rồi, được rồi. Quá khứ thì để nó qua đi, chúng ta vẫn là tỷ muội tốt đúng không?”
Mục Thanh Thanh vỗ vỗ vai Yên Vũ, cất bước đi đến tiền viện, còn quay đầu ra hiệu với nàng, ý bảo nàng đừng quên tìm đồ ăn cho nàng ta.
Chân mày Yên Vũ nhíu chặt, nhìn bóng lưng Mục Thanh Thanh càng đi càng xa.
Nàng không đi phòng bếp, chỉ yên lặng ngồi trong đình nghỉ mát ở hậu viện, lắng tai nghe động tĩnh trong lâu.
Má Từ cản Mục Thanh Thanh lại ở bên ngoài phòng bao, vô cùng khẩn trương nói: “Đường phía trước là hầm hố, ngươi phải kiên trì đi tiếp! Biết không?”
“Sao vậy, má?”
“Chúng ta là phụ nữ ở trên đời này, nhiều chuyện thân bất do kỷ. Nếu ngươi vẫn muốn sống, không muốn để mọi người bị ngươi liên luỵ thì thu liễm tính tình của ngươi lại. Sau này cũng không có người chịu đựng sắc mặt cuả ngươi.” Má Từ không để ý tới câu hỏi của Mục Thanh Thanh, liên tục không ngừng dặn dò.
Cửa phòng bao bị mở ra từ bên trong. ‘Lan hoa chỉ’ đi ra, liếc nhìn Mục Thanh Thanh, gật đầu hết sức hài lòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]