Giữa hè vừa qua, đảo mắt một cái đã tới gần Trung thu rồi.
Dương Hoành Tu xử lý công việc ở bộ Binh đã quen tay, ngày trôi qua cũng dần theo quy luật.
Một ngày sau khi hạ triều nọ, Dương Hoành Tu bị Hoàng đế gọi lại.
Ngày xưa đều triệu kiến ở thư phòng, lần này lại chọn ở ngự hoa viên.
Hoàng đế ngồi trong lương đình, trên bàn đá bày đủ loại trà bánh, cách đó không xa, mấy Hoàng tử nhỏ tuổi tụ lại chơi đùa.
Sau mấy câu theo thông lệ, Hoàng đế đột nhiên hỏi, “Khanh gia làm ở bộ Binh, mọi thứ đều ổn chứ?”
Dương Hoành Tu cúi đầu đứng ở phía dưới đáp, “Đa tạ Bệ hạ quan tâm, thần đều ổn cả.”
“Đừng lo lắng.” Hoàng đế cười vẫy tay, chỉ chỉ cái ghế đá bên cạnh mình, “Lại đây trò chuyện cùng trẫm.”
Dương Hoành Tu cúi đầu tiến lên, một mực cung kính ngồi xuống.
“Muội muội của ngươi là Thái tử phi, nói cho cùng, ngươi cũng là người nhà của trẫm, không cần câu nệ thế.” Hoàng đế cười như một lão bá hiền từ, “Trẫm cũng biết ngươi nhất định sẽ không khiến trẫm thất vọng đâu.”
Dương Hoành Tu nghĩ rằng trong lời nói của Hoàng đế có ẩn chứa cạm bẫy, cho nên trước sau vẫn cứ dùng lời khách sáo để chống đỡ, “Hoàng ân mênh mông, thần nguyện lấy sinh tử đáp đền.”
Hoàng đế không miễn cưỡng hắn nữa, chuyển chủ đề, “Dạo này Khanh Thư thế nào?”
“Ngọc đại nhân rất khỏe.” Nói đến đây, trong dạ Dương Hoành Tu đã sáng tỏ.
Nhìn kĩ hơn một chút, có một số việc quay đầu nghĩ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-vu-xuan-phong-tan-du-hoan/89342/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.