Đến Lý Đán cũng cam chịu nhắm nghiền hai mắt lại.
Gã thậm chí có thể cảm giác được kình phong do cán đao tạo ra cùng sát khí sắc lẻm đang quét về phía cổ họng mình.
Gã thấy thời gian hình như đã trôi qua rất lâu, gã nhắm mắt đợi cái chết, thế nhưng đòn công kích lấy mạng lại không đến.
Khi mũi đao chỉ còn cách yết hầu Lý Đán có nửa tấc thì chợt khựng lại.
Dương Hoành Tu hai tay cầm đao, hung hăng nhìn chằm chằm Lý Đán đang chờ chết, chỉ cách mục tiêu có nửa tấc nữa thôi, nhưng hắn cứng rắn bắt mình ngừng lại.
Cuộc luận võ dừng ở đây, Dương Hoành Tu thắng, trong sân không một ai có lời dị nghị.
Hoàng đế khích lệ ban thưởng cho hai người một phen, sắc mặt Dương Hoành Tu lại trước sau chẳng chút vui mừng.
Lý Đán khó hiểu, lúc rời đi định nói chuyện với Dương Hoành Tu mấy lần, cuối cùng lại đành thôi.
Sau khi Hoàng đế đi rồi, mọi người đến quan chiến mới chậm rãi tán đi. Ngọc Khanh Thư bị Bá Ngôn kéo đi trước, vừa mới thoáng liếc về phía Dương Hoành Tu, Dương Hoành Tu cũng đúng lúc nhìn lại. Ánh mắt hai người không hẹn mà gặp, một lo lắng ưu sầu, một tâm thần hoảng hốt.
Ngọc Khanh Thư không khỏi muốn đi về phía Dương Hoành Tu, Bá Ngôn giữ chặt y lại.
“Bệ hạ triệu kiến, còn không đi mau.” Bá Ngôn vừa nói vừa lôi Ngọc Khanh Thư rời đi theo Tề vương. Ngọc Khanh Thư mấy bận quay đầu nhìn lại, Dương Hoành Tu lại không nhìn y nữa.
Nói thì nói là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-vu-xuan-phong-tan-du-hoan/89339/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.