Gần tới bình minh, tiểu đồng đang nửa ngủ nửa thức cựa mình bò dậy, vừa ngáp vừa run rẩy mặc thêm áo khoác. Cậu mở một khe cửa sổ nhỏ nhìn ra sắc trời bên ngoài. Ước chừng đã đến giờ, tiểu đồng trở lại giường mặc y phục cẩn thận, lại khoác thêm cái áo khoác bông màu xám tro rồi mới đẩy cửa bước ra ngoài. Đi tới cạnh bên giếng nước trong sân, cậu dùng nước lạnh lau mặt qua quýt, sau đó chạy đến sương phòng cách vách, khẽ gõ cửa, thấp giọng gọi, “Thiếu gia, sắp tới canh năm rồi.”
Vừa dứt lời, tiếng đáp bên trong đã vọng ra, “Vào đi.”
Tiểu đồng y lời đẩy cửa tiến vào, thiếu gia nhà cậu đã ăn mặc chỉnh tề, đang ngồi cạnh bàn đọc sách.
“Ngươi tới đứng bên lò sưởi một lát trước đi, rồi chúng ta xuất phát.” Ngọc Khanh Thư thấy tiểu đồng run lẩy bà lẩy bẩy thì có phần không đành lòng.
Tiểu đồng gật đầu vâng theo, vội tới đứng bên cạnh lò sưởi. Gian buồng này vốn ấm áp hơn gian phòng cậu ngủ, tiểu đồng vừa vào đã cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Cậu đứng bên cạnh lò sưởi một hồi, đứng đến khi cả mặt và tay đều bắt đầu ngứa ngáy thì mới nói, “Thiếu gia, chúng ta đi thôi.”
Ngọc Khanh Thư gật đầu, tiểu đồng lấy từ trong ngăn tủ ra một tấm áo choàng dày khoác lên cho y, đợi đến khi y ra khỏi phòng mới thổi tắt đèn, đóng cửa rời đi.
Ngoài cửa lớn đã có kẻ theo hầu dắt ngựa chờ sẵn. Sắc trời còn mờ mịt, chỉ vừa mới đủ để nhìn rõ mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-vu-xuan-phong-tan-du-hoan/89332/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.