Sau năm mới là đến tết Nguyên tiêu. Tối ngày hôm đó, Thái tử phi nhiễm phong hàn, tình hình chuyển biến xấu một cách nhanh chóng, đã bệnh một lần là không dậy nổi.
Khi Dương Hoành Tu nhận được tin tiến cung, Thái tử phi đến ngồi dậy cũng khó khăn.
Tất cả ngự y đều lắc đầu chịu bó tay. Thái tử vẫy lui mọi người, chỉ có ngài và Dương Hoành Tu ở lại làm bạn với Thái tử phi, cùng nàng đi tới tận cùng.
Thái tử phi nhìn Dương Hoành Tu, hơi thở mong manh, “Ca ca, xin lỗi, phải bỏ ca lại một mình rồi…”
Thái tử rưng rưng nắm tay nàng, cười nói, “Đừng lo, còn có ta mà.”
Thái tử phi gọi, “Điện hạ.”
Đây là câu nói sau cùng trong sinh mệnh nàng.
Thái tử phi đi không bao lâu, Dương Hoành Tu dâng tấu xin từ quan.
Hoàng đế giữ tấu chương lại ba ngày, cuối cùng cũng phê chuẩn.
Hắn bán gia sản lấy tiền phân chia cho nô bộc, đến khi xử lý xong tất cả thì đã là đầu xuân.
Ngày rời kinh thành, Dương Hoành Tu dùng lễ nghi bái lạy Dương bá như một người cha, tạ ơn ông đã nhiều năm vất vả vì Dương gia. Dương bá vội vàng nâng hắn dậy, nước mắt ngắn dài.
Dương Hoành Tu ăn vận giản lược cưỡi ngựa ra khỏi thành, khi đến một đình nghỉ mát cách kinh thành mười dặm, hắn gặp một nữ tử mặc y phục trắng thuần che mặt.
Nữ tử cởi lớp khăn che mặt, Dương Hoành Tu nhận ra đây là người mình đã gặp hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-vu-xuan-phong-tan-du-hoan/2037594/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.