Tiêu Phức Lâm chậm rãi nói: “Chuyện này đối với ngươi mà nói khẳng định rất dễ dàng. Ngươi chỉ cần dẫn đường cho chúng ta đến Trầm Nguyệt sơn, trợ giúp võ lâm chính đạo diệt trừ bàng môn tà đạo này, ta sẽ tin tưởng ngươi chỉ là phút chốc hồ đồ, chuyện cũ sẽ bỏ qua.”
Tiêu Di cả kinh nói không ra lời: “Tại… Tại sao…”
“Trầm Nguyệt Tông hành sự mạc danh quỷ dị, khắp nơi đi ngược luân thường, quả thực thiên lý bất dung, không diệt trừ chính là không vì võ lâm chính đạo. Ngươi không phải cũng bởi Trầm Nguyệt Tông mà mất sạch thanh danh sao? Chắc hẳn đối với bọn chúng cũng hận thấu xương chứ?”
Tiêu Phức Lâm lời nghiêm nghĩa chính, nói năng có khí phách, người không rõ thật đúng là nghĩ Trầm Nguyệt Tông đã làm bao nhiêu chuyện xấu thương thiên hại lí.
Nhưng là Tiêu Di đương nhiên không nghĩ như vậy, y nghẹn lời nói: “Nhưng mà… Chuyện này…” Trầm Nguyệt Tông tuy hành sự cổ quái, không nguyện hướng thế tục khuất phục, nhưng từ trước đến nay đều ẩn cư nơi rừng núi, làm sao đã làm cái gì xấu xa? Lại như thế nào “Không diệt trừ chính là không vì võ lâm chính đạo’ chứ?
Đại phu nhân thấy y không đáp lời, cười lạnh nói: “Lục thiếu gia dĩ nhiên là còn luyến tiếc. Nghe nói Tần Nguyệt Miên kia dung mạo tựa thiên tiên, tuyệt đại giai nhân so ra còn kém hơn. Lục Thiếu gia từ nhỏ đã không có mẫu thân dạy dỗ, vì sắc mê muội, lầm đường lạc lội, đến nỗi chống đối lại cha và huynh trưởng, biết sai không sửa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-vu-nguyet-sac/1311781/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.