Chỉ chốc lát sau, cửa mở “chi nha” một tiếng. Một phó tòng (người hầu) từ bên trong thò đầu ra xem xét, lập tức hiện lên sợ hãi, sắc mặt như gặp quỷ giữa ban ngày, lúc xanh lúc trắng, sửng sốt một hồi, mới nói: “Lục thiếu gia, ngài đã trở về.”
Tiêu Di kỳ quái mà liếc hắn một cái, trong lòng hoài nghi. Tuy rằng y rất ít khi trở về, nhưng lúc này hàng năm cũng sẽ nhất định xuất hiện, tại sao phải kinh ngạc đến thế? Y nhàn nhạt cười, nói: “Đúng vậy, ta gấp rút trở về dự thọ yến của cha.”
Phó nhân kia khom người xuống: “Lục thiếu gia, nô tài đưa ngài về phòng nghỉ tạm chứ?”
Tiêu Di lắc đầu: “Không cần, ta tuy thật lâu không có trở về, nhưng đường thì vẫn còn biết được, các ngươi cần làm gì thì cứ làm đi, không cần phiền hà tiếp ta.”
Phó nhân nghe y nói như thế, do dự một chút, mới nói: “Vậy thỉnh Lục thiếu gia tự nhiên, nô tài xin cáo lui.”
Tiêu Di gật đầu, phó nhân kia nhưng vẫn còn do dự đi, chỉ là chậm rãi mà bước về phía trước, cứ ba bước lại quay đầu mà bần thần.
Tiêu Di nhịn không được nhíu mày, lần này trở về, vừa mới vào cửa, liền cảm thấy xung quanh đều lộ ra vẻ kỳ lạ. Ngày mai là sinh thần Tiêu Phức Lâm, cửa cũng không thấy giăng đèn kết hoa, ngay cả một gia phó cũng thần sắc khả nghi. Lẽ nào hơn ba tháng qua, trong nhà xảy ra đại sự gì sao?
Nghĩ tới đây, Tiêu Di mở miệng kêu: “Trở lại.”
Phó nhân kia thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-vu-nguyet-sac/1311777/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.