Tần Nguyệt Miên gắt gao nhìn y: “Ngươi… Ngươi…” Chần chờ nửa ngày, nhưng vẫn không biết nên nói cái gì. Ý muốn ly khai của Tiêu Di kiên quyết như vậy, ngay cả một cuộc triền miên kia của hai người cũng không có chút nào làm y lưu luyến. Tới tình trạng này, còn có cái gì có thể nói đây? Chính mình ngoại trừ buông tay, đâu còn con đường thứ hai?
Tiêu Di không nhìn tới hắn, tự mình xuống giường. Hai chân vừa chạm đất, phút chốc phía sau truyền đến một trận đau nhức khiến y dưới chân mềm nhũn, lung lay vài cái, liền vịn mép giường, mới có thể đứng vững. Y đi về phía trước hai bước, mỗi một bước đều tác động đến vết thương phía sau, làm y vặn vẹo đôi lông mày.
Tần Nguyệt Miên phía sau y nói: “Tiểu di, ngươi sao vậy? Có đúng hay không rất đau? Ngày hôm nay trước tiên tiên ở trên núi nghỉ tạm một ngày đi, ngày mại hạ sơn cũng không trễ.”
Tiêu Di quay đầu trừng mắt nhìn hắn: “Cái này không phải cũng do ngươi hại sao?”
Tần Nguyệt Miên không nói lời nào, một đôi mắt đẹp quyến luyến mà dừng lại ở trên một thân lõa thể của Tiêu Di nhìn không sót lại gì, tuy rằng không thể động đậy, nhưng phản ứng của cơ thể cũng không khống chế được.
Tiêu Di cũng phát hiện mục quang hỏa nhiệt (ánh mắt lửa nóng) của hắn, cả giận nói: “Ngươi nhắm mắt lại.” Thân thủ lấy y vật rơi trên sàn nhà, bắt đầu mặc lên. Khẩu tử (khuy áo) trên ngoại bào có vài khỏa (viên) vì đêm qua dây dưa mà đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-vu-nguyet-sac/1311771/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.