Tiêu Di sửng sốt.
Mộ Dung Thanh Hoa nói: “Đêm qua ta ở cách nơi này, phát hiện có một người ở cạnh hồ sen uống đến say mèm, trên tay còn cầm miếng ngọc khấu này. Ta liếc mắt thì nhìn ra đó là vật của Tiêu thiếu hiệp ngươi, liền hỏi người kia là từ đâu mà có, lại không biết, người kia nhưng đem ta trở thành ngươi, nói một đống lời say lộn xộn. Sau khi nói xong, thì say đến bất tỉnh nhân sự, ta liền đem ngọc khấu này thuận thủ khiên dương (tiện tay dắt trộm dê => thuận tiện ăn trộm =]]) đưa đi. Cái ngươi kia sáng sớm hôm nay vì tìm cái này, thiếu chút nữa đem Trầm Nguyệt sơn đảo lộn.”
Mộ Dung Thanh Hoa lộ ra tiếu dung trêu tức, nhìn qua càng thêm vẻ trẻ tuổi, nói: “Ngươi đoán người kia là ai? Lại cùng ta nói cái gì?”
Tiêu Di thùy hạ (rũ xuống) mắt, không nhìn tới tiếu dung của hắn, nói: “Điều này còn cần phải đoán? Người đó đương nhiên là Tần Nguyệt Miên, nhưng hắn nói cái gì, ta thế nhưng lại không muốn biết.”
“Ngươi ngay cả lai lịch ngọc khấu này cũng không muốn biết sao?”
Mi Tiêu Di lay động một chút, thiếu chút nữa thì hỏi ra miệng, nhưng tự mình nhịn xuống: “Tiền bối đưa ta tới đây, không phải là muốn nói cho ta biết việc này sao? Vãn bối nhất định kính cẩn lắng nghe.”
“Ngươi đã không muốn biết, ta đây cần gì phải đa sự? Chỉ là thương cảm người nào đó vì ngọc khấu yêu thích lại vô cớ thất tung, sớm đã trong lòng như lửa đốt, nếu như tái không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-vu-nguyet-sac/1311764/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.