Tần Nguyệt Miên dẫn Tiêu Di đi một mạch vào trong bụi hoa, sắp tới nửa canh giờ, vẫn chưa thấy dừng lại.
Tiêu Di mặc dù đã ở Trầm Nguyệt sơn hai tháng, nhưng đối mặt với những con đường quanh co phức tạp này vẫn như thường lệ lạc đường, lúc này đi qua mấy vòng, đã nhận không rõ được cả phương hướng rồi.
Y quay đầu nhìn Tần Nguyệt Miên bên cạnh, đối phương nhưng chỉ là cười sâu xa khó hiểu, nói: “Đã sắp đến nơi rồi, hiện tại vẫn là chưa thể nói cho ngươi.”
Lại đi một đoạn, Tần Nguyệt Miên bỗng nhiên dừng bước, chiết phiến trong tay chỉ về phía trước: “Nhìn xem!”
Một cảnh hồ sen xuất hiện ở giữa cây dương liễu, theo gió khẽ dao động, giọt sương trên cánh hoa còn chưa ngưng kết, còn có vài nhánh hoa nụ vẫn chưa hoàn toàn nở ra.
Tiêu Di không khỏi ngây dại.
Tần Nguyệt Miên ở phía sau y cười nói: “Sáng nay thức dậy, thấy hoa sen mới bắt đầu nở, lập tức nghĩ đến ngươi sẽ thích, liền nhanh chóng đi qua tìm ngươi.”
Tiêu Di nói không ra lời, cách một lát, mới lẩm bẩm nói: “Ngươi…Ngươi thế nào lại biết…”
Tần Nguyệt Miên thích thú cười: “Chuyện có liên quan đến ngươi, ta làm sao lại không biết chứ?”
Tần Nguyệt Miên tiến lên, kéo tay y đến chòi nghỉ mát bên cạnh hồ sen ngồi xuống. Trên thạch trác,sớm đã chuẩn bị một bình mỹ tửu.
Tần Nguyệt Miên thân thủ rót cho Tiêu Di một chén rượu, đưa tới trong tay y, Tiêu Di nhìn cũng không nhìn, vô ý mà tiếp nhận, liền uống một hơi cạn sạch.
Tần Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-vu-nguyet-sac/1311756/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.