🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Yến Từ Quy

Tác giả: Cửu Thập Lục

Quá khứ chậm rãi

Người gác cổng thấy nha dịch đến, còn là Phụ Quốc Công và Đan phủ doãn đến cùng, không dám làm cao, đưa họ vào phòng khách, rồi sai người đi báo với chủ nhân.

Hứa Quốc Công nghe tin, không đến gặp khách ngay, mà vội vàng chạy vào hậu viện tìm Tô Kha.

Trong tiềm thức, ông biết chắc là Tô Kha gây chuyện rồi.

Trong phòng chính, lão phu nhân ngồi khoanh chân trên giường La Hán, lim dim mắt nghe Tô Kha nói chuyện, Quốc Công phu nhân ngồi cạnh, nhìn vào thì thấy rất vui vẻ.

Thấy con trai mặt mày đen sì bước vào, lão phu nhân không vui: "Không cần con ở đây, đen mặt cho ai xem thế?"

Hứa Quốc Công nhìn thẳng vào Tô Kha, nói: "Phủ Thuận Thiên tới tận cửa rồi."

Nói xong, ông rõ ràng thấy Tô Kha co rúm lại, kinh ngạc lẫn với chột dạ.

"Đúng là ngươi." Hứa Quốc Công tức giận: "Sáng nay nghe nói xe ngựa của Thành Ý Bá suýt gặp nạn, ta đã đoán có chuyện không hay, không ngờ thật là ngươi giở trò? Ngươi điên rồi à?"

Tô Kha còn chưa kịp trả lời, lão phu nhân đã đập mạnh vào cái bàn nhỏ.

"Chuyện gì mà la lối om sòm thế." Bà nói: "Xe ngựa gặp nạn? Ta thấy là do nhà họ Lâm đó gặp báo ứng thôi. Liên quan gì tới cháu ta. Hôn ước cũng hủy rồi, còn muốn dây dưa gì với chúng ta nữa chứ?"

Hứa Quốc Công bất đắc dĩ nhìn mẹ mình: "Nếu không có chứng cứ, nha môn có tìm tới không?"

Thấy sắp cãi nhau to, Quốc Công phu nhân vội vàng xoa dịu: "Để cho Kha nhi nói trước xem nào, rốt cuộc chuyện này có liên quan đến nó không?"

Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía Tô Kha.

Mặt Tô Kha tái nhợt như phết vôi, người rúc vào cạnh lão phu nhân: "Tổ mẫu..."

Thái độ như thế, ý đã rõ.

Quốc Công phu nhân nghẹn lời, khó hiểu cực kỳ: "Con sống yên lành, tại sao lại đi chọc vào họ? Người ta đang nổi như cồn mà."

Hứa Quốc Công cũng nghiến chặt hàm, giơ tay định đánh Tô Kha: "Cuối năm rồi, không thể để cho chúng ta yên ổn đón Tết được à? Nửa năm nay, con đã gây ra bao nhiêu chuyện rồi? Vẫn chưa đủ cho người ta xem trò cười à?"

Tô Kha không trả lời được.

Lão phu nhân thương cháu, vội cầm gậy chỉ vào con trai: "Gây chuyện gì chứ? Rõ ràng là bị tính kế. Ta đã bảo phủ Thành Ý Bá đó dựng bảng hiệu sạch sẽ, nhưng trong thì đầy rẫy lừa lọc."

Có lời bà nội, Tô Kha lập tức có chỗ dựa, ưỡn cổ lên nói: "Đúng thế, là bọn họ tính kế với con. Vậy mà phụ thân không chịu đi đòi công bằng cho con."

Hứa Quốc Công nghe xong, lòng chùng xuống: "Ngươi nghe lén chúng ta nói chuyện à?"

Ông đã nghĩ, nửa năm trôi qua, Kha nhi không đến mức tự nhiên lại đi tìm nhà họ Lâm, hóa ra...

Lần trước, con trai của Lưu Tĩnh mất mặt trong buổi học, đã hét lên rằng bị quận chúa Ninh An tính kế.

Sau đó lại rơi xuống nước, dù Lưu Tĩnh đã nói là vì ái mộ, nhưng mẹ ông nghe đâu được mấy câu, khăng khăng nói nhà họ Lâm và quận chúa Ninh An giăng bẫy hãm hại.

Thậm chí, còn muốn giục vợ ông đến phủ Vân Dương Bá, liên thủ với nhà họ Trịnh tố cáo quận chúa.

Vì việc đó, Hứa Quốc Công đã nổi trận lôi đình ở nhà.

Mặt mũi đã mất, may mà chuyện qua nửa năm, không ai nhắc đến nữa.

Giờ đây, hai nhà Lưu, Trịnh đầy thị phi, nhà mình lại còn muốn nhảy vào chia phần, đó có phải cao lương mỹ vị đâu? Đó chỉ là nước cống hôi thối thôi.

Dính vào một chút thôi, chẳng nói đến Vân Dương Bá có vui khi thấy có người khuấy đục hay không, Phủ Hứa Quốc Công lại phải bốc mùi thêm một lần nữa.

Hứa Quốc Công nhất quyết không cho phép nhà mình phạm sai lầm ngu ngốc như thế.

May mà vợ ông nghe lời, mẹ ông tuy không vui nhưng cũng không nhắc lại nữa, hai đứa con lớn khác cũng không cãi lời ông, nhưng ông không ngờ, Kha nhi lại nghe thấy, rồi lặng lẽ đi làm chuyện hại người.

"Ngươi có biết có thể xảy ra án mạng không? Nếu có người chết, không chỉ ngươi mất đầu, mà cả nhà chúng ta cũng phải đền theo." Hứa Quốc Công nghiến răng nghiến lợi.

"Nhưng không có ai chết mà?" Lão phu nhân cuống lên.

Hứa Quốc Công nói: "Ta xem Kha nhi còn bực đây, làm chuyện xấu mà kết quả không như mong muốn, nguy hiểm mà không có gì xảy ra, phải không?"

Tô Kha đúng là nghĩ vậy.

Rõ ràng hắn đã bố trí hết rồi, sao xe ngựa lại mắc vào tảng đá trên núi chứ?

Hắn chịu rét cả ngày, thật là quá uổng phí.

Quốc Công phu nhân khổ sở, khuyên hết lời, miễn cưỡng giữ yên được tình thế, giục Tô Kha kể lại rành mạch đã làm gì, làm thế nào.

"Xe ngựa là người khác thuê, nước cũng không phải do Kha nhi lấy, dựa vào đâu mà phủ Thuận Thiên tìm nó?" Lão phu nhân nắm tay cháu: "Lão bà này phải hỏi cho ra lẽ, dựa vào đâu?"

"Ta vẫn nói câu đó, không có bằng không có chứng, họ không tìm đến đâu. Phụ Quốc Công có thể không biết trời cao đất dày, nhưng Đan Thận làm phủ doãn nhiều năm như vậy, là lão cáo già." Hứa Quốc Công thở dài.

Chỉ nghe Tô Kha nói thôi đã thấy nhức đầu.

Lộ sơ hở nhiều quá, Đan Thận tìm đến Kha nhi nhanh thế cũng không có gì lạ.

Muộn còn hơn không.

Hứa Quốc Công nói với Tô Kha: "Ngươi không thể nói không liên quan đến mình, phải nói tất cả chỉ là ngẫu nhiên. Ngươi là con ta, chỉ cần không phải ngươi cố ý, Đan Thận cũng không làm gì được."

Căn dặn một hồi, Hứa Quốc Công bảo Tô Kha ra ngoài, rồi nói với mẹ mình: "Sau này mẫu thân có ý gì, đừng để cho Kha nhi biết, nó còn trẻ, không biết nặng nhẹ, đầu nóng lên là làm liều. Nếu lần này nó gây ra án mạng, chỉ vì mẫu thân kêu đòi công lý với phủ Thành Ý Bá, mẫu thân hại nó, người có yên lòng không?"

Lão phu nhân ôm ngực, tức đến run rẩy.

Đợi con trai đi rồi, bà mới thở được, chửi: "Đổ cho ta à? Nó mà bảo vệ được Kha nhi, không để nó chịu thiệt lớn như lần trước vậy thì có ra nông nỗi này không?"

Trong phòng khách.

Đan Thận và Từ Giản ngồi đã lâu, mới thấy Hứa Quốc Công đi vào.

Hứa Quốc Công áy náy: "Để hai vị đợi lâu, không biết muộn thế này tới đây có việc gì vậy?"

Dù Đan Thận có kiên nhẫn hay không, lời khách sáo vẫn phải nói đôi câu.

Nói xong, vào thẳng vấn đề, Đan Thận nói: "Tất cả bằng chứng đều chỉ đến tam công tử, Quốc Công gia, chúng ta cần mời tam công tử về phủ nha một chuyến."

Hứa Quốc Công rõ ràng làm như không hiểu: "Đan đại nhân, Phụ Quốc Công, không phải ta muốn bao che cho Kha nhi, nhưng thực sự những lời khai này không chứng minh được gì cả..."

Từ Giản mỉm cười.

Đan Thận cũng cười, ngoài mặt bất đắc dĩ, trong lòng lại yên tâm.

Vì Thánh Thượng đã quyết, hôm nay có đưa Tô Kha về phủ Thuận Thiên hay không, cũng không quan trọng nữa.

Thậm chí, Hứa Quốc Công phủ và Tô Kha càng không phối hợp, Đan Thận càng vui.

"Dù thế nào, lời vẫn phải hỏi, chi bằng mời tam công tử ra đây..." Đan Thận nói.

Hứa Quốc Công vuốt râu.

Dù đã căn dặn, nhưng ông vẫn không yên tâm về lời Kha nhi, nếu bị Đan Thận dọa nói ra điều gì, chỉ thêm phiền.

Một bên từ chối, một bên cố nài.

Đan đại nhân cố tình gây sự, chưa nói được mấy câu đã làm Hứa Quốc Công nổi giận.

"Nó ngủ rồi." Hứa Quốc Công nói: "Đêm đã khuya, hai vị cũng về sớm đi, ta không tiễn."

Nghe vậy, Từ Giản lập tức đứng dậy, Đan Thận thấy vậy, cũng không nán lại.

Hứa Quốc Công thấy hai người đi nhanh như thế, trong lòng bỗng dưng dấy lên một nỗi lo âu.

Ông nhìn ra ngoài, nhưng đã không thấy bóng dáng họ đâu.

Chỉ còn lại một màn đen kịt, khiến ông rợn tóc gáy.

Như thể có thứ gì đó, ẩn trong bóng tối, há miệng chờ cơ hội lao ra cắn vậy.

Không ổn rồi...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.