Chương trước
Chương sau
Yến Từ Quy

Tác giả: Cửu Thập Lục

Quá khứ chậm rãi

Chương 131: Không tìm đủ bạn chơi Mạt Chược

Cánh cửa ấy vừa nhìn đã biết là mới mở.

Lần trước Trần Quế tới, nơi này vẫn còn là bức tường phẳng lì.

Bước qua cánh cửa, thấy sân nhà bên cạnh được dọn dẹp rất gọn gàng.

Kinh Đại Bão tươi cười chào hai người: "Quận chúa, Trần đông gia, lâu rồi không gặp, lâu rồi không gặp."

Về kinh chưa đầy nửa ngày Kinh Đại Bão đã tranh thủ thời gian nắm hết sự tình mấy ngày qua lời Tham Thần.

Từ đào vàng, chôn sách cấm, đến việc Quốc công gia đi phủ Thành Ý Bá mấy hôm trước, đều đã nắm rõ.

Đồng thời, trong khi Tham Thần lo lắng cho chấn thương ở chân Quốc công gia thì Kinh Đại Bão lại nghĩ tới chuyện khác.

Vừa không muốn để ai vào thư phòng, lại vừa không muốn leo cầu thang để Quận chúa phải phàn nàn, vậy chẳng phải phải sắp xếp thêm một căn phòng tránh gió tránh mưa sao?

Nếu không với tính cách không muốn người ta nhận ra bệnh của Quốc công gia, dù không leo cầu thang thì hắn cũng sẽ ngồi trên ghế đá ngoài sân.

Đốt lò, ôm lò sưởi tay.

Nói cho cùng, Quận chúa mảnh mai như thế làm sao có thể để chịu gió lạnh được chứ?

Nếu trong lúc Quận chúa đang bàn chuyện mà bị nhiễm lạnh thì Quốc công gia khó mà tránh khỏi trách nhiệm được.

Mở thêm cánh cửa này là đúng, và việc cải tạo sân cũng rất tốt.

Kinh Đại Bão mời hai người vào phòng: "Ma ma họ Hà nói, nơi này vừa mới dọn dẹp xong nên nhìn còn trống trải, mong Quận chúa ngồi tạm."

Lâm Vân Yên nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Từ Giản.

Từ Giản ngồi bên bàn tròn, trên chân phủ một tấm chăn, trong tay cầm lò sưởi, trông khá ấm áp.

Lông mày Lâm Vân Yên giãn ra: Được, biết chăm sóc sức khỏe là tốt rồi.

Mọi người an vị.

Nói chuyện cũng nhanh.

Tiến độ sửa chữa ở ngõ Lão Thật còn tốt hơn dự tính của Kinh Đại Bão, các món nội thất đã đặt cũng tiến triển thuận lợi, có thể giao hàng đúng hẹn.

Kinh Đại Bão xoa xoa tay: "Học trò từ các nơi lần lượt đến kinh thành, hội thơ, học hội cũng nhiều hơn, nhân dịp này, chúng ta nên quan sát nhiều, sau đó nếu có thể, thì tập hợp những thí sinh xuất sắc vào ngõ Lão Thật..."

"Việc sắp xếp thí sinh dù sao vẫn là do phủ Thuận Thiên quyết định." Trần Quế nói: "E rằng vẫn phải đi cửa sau."

"Ta có một ý kiến." Lâm Vân Yên đã nghĩ kỹ từ trước: "Tiệm văn phòng tứ bảo của ta vẫn thiếu chút danh tiếng. Vậy nên..."

Trần Quế dựng tai nghe nàng nói, nghe xong thì gật gù, cuối cùng nói: "Ta sẽ sớm lo liệu giấy tờ ở nha môn, rồi chuẩn bị một lô văn phòng phẩm thật tốt, liên hệ thêm vài thư viện để tạo dựng tên tuổi."

Học trò giao lưu, có chút phần thưởng làm động lực cũng không tệ.

Vừa để cho việc làm ăn sau này, mà cũng không quá thu hút sự chú ý, như vậy còn có thể tiếp xúc được nhiều thí sinh hơn.

Kinh Đại Bão cũng thấy chủ ý này rất hay, chỉ là...

Chỉ là ba người họ nói một hồi, Quốc công gia lại thực sự bày ra vẻ như một ông chủ không màng gì, dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Chậc chậc!

Nếu không muốn tham gia, thì để họ lên nhã phòng trên lầu hai bàn bạc chẳng phải là xong rồi sao?

Hà tất phải ở đây?

Kinh Đại Bão hiểu rõ, bèn khoác vai Trần Quế, thân thiết nói: "Trần đông gia, chúng ta đi bàn xem nên chuẩn bị bao nhiêu văn phòng phẩm thì hợp lý đi."

Trần Quế nhìn Lâm Vân Yên.

Lâm Vân Yên mỉm cười, gật đầu với ông.

Trần Quế bèn đứng dậy theo Kinh Đại Bão sang bên kia.

Việc làm ăn mà, chủ đưa ra ý kiến, còn mấy chuyện chi tiết này phải để người làm đi xử lý.

Nếu đến chi tiết cũng để chủ phải lo thì việc chẳng ra gì.

Hai vị đông gia vừa đi, Tham Thần thêm trà rồi cũng lui ra ngoài.

Từ Giản lúc này mới từ từ mở mắt.

Sau đó, hắn đối diện với ánh mắt cười cong cong của Lâm Vân Yên.

Hai ánh mắt giao nhau, Từ Giản không tránh đi mà chỉ chậm rãi nói: "Cười gì mà cười?"

"Cẩn thận kẻo bị nhà họ Lưu tính kế." Lâm Vân Yên nói: "Quốc công gia tốt bụng, còn cố ý đến nhắc nhở phụ thân ta."

Từ Giản nhướn mày.

Xem ra hôm đó tiểu quận chúa ở Từ Ninh Cung còn nén giận, giờ vẫn còn chút dư âm.

Cười thì cười, giọng điệu cũng chẳng hề giảm bớt phần chua cay.

"Quấn chân là do Tiểu Dư công công nhắc, tiếng vịt kêu là của Lưu Tấn." Từ Giản chậc một tiếng: "Vậy mà ta lại bị họa lây."

Ngón tay Lâm Vân Yên gõ nhẹ lên mặt bàn: "Tránh họa cũng nhanh nhẹn phết."

Tất nhiên là nàng nói về căn nhà này.

Từ Giản nhấp ngụm trà: "Nhà này vốn trống, tiện cho Hà Nhuy thu mua."

Hà Nhuy chính là chưởng quầy của Đào Hạch Trai.

Đặt tách trà xuống, Từ Giản lại nói: "Nàng để Trần Quế liên hệ thêm vài hội thơ, không chỉ là để tìm nhân tài thôi chứ?"

Chuyển chủ đề sang chuyện chính, cuộc đối đáp vừa rồi tạm gác lại.

Lâm Vân Yên không phủ nhận.

Nàng vẫn nhớ tên của Trạng Nguyên ân khoa năm đó, tên Bảng Nhãn, Thám Hoa cũng có ấn tượng, dù nàng không nhớ rõ, Từ Giản khi đó còn ở triều đình, hẳn sẽ nhớ nhiều hơn.

Việc tìm người không cần một mình nàng phải bỏ ra quá nhiều công sức.

Mục đích thực sự của nàng thực ra là nhắm vào Lưu Tấn.

Lưu Tấn gần như nổi tiếng trong kỳ ân khoa này.

Hắn tuy không tham gia thi nhưng trong vài lần hội thơ trước kỳ thi lại thể hiện xuất sắc, vài bài viết rất nổi bật, được Giám Sát Quốc Tử Giám để mắt đến, nên mùa xuân sau đó đã thuận lợi vào học tại Quốc Tử Giám.

Có Giám Sát hướng dẫn, sau khi Lưu Tấn trở thành giám sinh cũng không bị mai một, mấy kỳ thi đều đạt hạng đầu.

Lưu Tĩnh có đứa con tài hoa như thế thì vô cùng tự hào.

Dần dần, lời nói ra ngày càng thể hiện sự "thương tiếc" đối với Từ Giản – người bị đưa về Quốc công phủ năm đó, ông ta quy việc cha con bất hòa là do quyết định cứng rắn của lão Quốc công.

Theo lời Lưu Tĩnh, tất nhiên ông ta không thể dạy con cái tập võ, nhưng nếu Từ Giản theo con đường văn chương thì đã không phải ngồi xe lăn từ khi còn trẻ...

Lâm Vân Yên đã từng hỏi Từ Giản, liệu Lưu Tấn có thật sự là người học giỏi không?

Từ Giản trả lời đầy ẩn ý.

Đang học kém rồi tự dưng lại thông minh.

Vì vậy Lâm Vân Yên muốn thử xem, rốt cuộc Lưu Tấn thông minh ra làm sao.

"Chẳng lẽ thật sự là được Giám Sát chỉ điểm mà thành tài ư?" Lâm Vân Yên hỏi.

Câu hỏi chẳng liên quan gì, nhưng Từ Giản hiểu ngay nàng muốn nói gì.

Suy nghĩ một chút, Từ Giản nói: "Vậy thì để ta cho nàng thêm một tin. Lưu Tấn dẫn một cô nương về, tên là Nguyệt Nương, vốn định để nàng ấy ở trong phủ, nhưng bị Lưu Tĩnh đuổi ra, giờ sắp xếp ở ngõ Thủy Tiên."

Lông mày Lâm Vân Yên nhíu lại.

Trước đây sao nàng không biết có Nguyệt Nương, vì muốn cưới Trịnh Lưu nên Lưu Tấn đã bỏ nàng ấy sao?

Từ Giản lại nói: "Sai người tìm hiểu một chút, cô gái đó có chút liên hệ với sơn trưởng Thạch Dương Thư Viện, mà vị sơn trưởng đó là bạn cũ của Giám Sát."

Lâm Vân Yên cười: "Vậy ta sẽ bảo Trần Quế đến thư viện Thạch Dương thêm chút gia vị."

Có bản lĩnh thật hay không thì cứ thử là biết ngay.

Nói xong chuyện, Lâm Vân Yên đứng dậy cáo từ.

Chưa đi đến cửa, phía sau có người gọi "A Yên."

Bước chân bỗng khựng lại, Lâm Vân Yên trong chốc lát hơi ngẩn ngơ, nhưng rất nhanh nàng nhận ra là sự quen thuộc và tự nhiên.

Lâm Vân Yên quay đầu nhìn Từ Giản, dùng ánh mắt hỏi hắn.

"Không có chuyện gì quan trọng cả." Từ Giản thản nhiên, chỉ cười nhạt: "Ta vốn định nói nàng đừng lúc nào cũng làm to chuyện, Đan đại nhân có khi còn chưa hết hồn đâu. Nghĩ lại thì bản lĩnh Lưu Tấn kém, không tìm đủ người chơi Mạt Chược nên cũng không làm ra trò gì lớn."

Lâm Vân Yên chớp mắt.

Nhớ lại việc ồn ào lần trước nàng gây ra, không nhịn được mỉm cười, đôi mắt cong cong.

Cười một hồi, Lâm Vân Yên đẩy cửa bước ra.

Gió lạnh thổi vào mặt khiến nàng đột nhiên nhớ ra.

Trước kia là vì bị thu phong hào lại, không còn được gọi là quận chúa nên Từ Giản mới đổi cách xưng hô.

Giờ nàng vẫn là quận chúa.

Mải trêu hắn, thế mà quên mất hỏi vì sao Từ Giản lại gọi tên nàng rồi.  
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.