Chương trước
Chương sau
Yến Từ Quy

Tác giả: Cửu Thập Lục

Quá khứ chậm rãi

Chương 120: Hôm nay không thể ăn

Tào Công Công ra đón: "Từ xa đã ngửi thấy mùi thơm rồi."

"Ta vội tới đây nên vẫn còn nóng." Lý Thiệu trả lời: "Phụ hoàng có bận không?"

Thánh Thượng đã duyệt tấu cả buổi chiều, tinh thần đang mệt mỏi, nhưng ngửi thấy mùi thơm từ chiếc đùi hươu nướng cả người lập tức tỉnh táo hơn.

Lý Thiệu mang đùi hươu vào bên trong sảnh nhỏ.

Đợi Thánh Thượng bước vào, Lý Thiệu hành lễ rồi nói: "Phụ hoàng, hôm nay nhi thần săn được một con hươu, chiếc đùi này là tự tay nhi thần nướng đó."

Thánh Thượng nhìn Lý Thiệu bằng ánh mắt hiền hòa.

Vì trời mưa vào rừng, vạt áo và giày của Lý Thiệu vẫn dính chút bùn.

Trở về cung, hình như hắn đã chỉnh lại qua loa, nhưng lại ngồi bên lửa khá lâu nên người đầy mùi than.

Nhìn Lý Thiệu như vậy, tuy Thánh Thượng có chút không hài lòng nhưng nghĩ đến lòng hiếu thảo của hắn...

"Trước hết đi rửa mặt, thay bộ đồ khác đã." Thánh Thượng chỉ vào đùi hươu nói: "Chờ con chỉnh trang xong, chúng ta sẽ uống rượu ăn thịt."

Lý Thiệu vâng lời.

Trong gian phòng bên của ngự thư phòng có lưu lại nhiều vật dụng của Lý Thiệu.

Tiểu nội thị nhanh chóng chuẩn bị một bộ áo quần vừa người.

Lý Thiệu sạch sẽ trở lại bàn đã bày sẵn rượu.

"Để trẫm thử tài nghệ của con." Thánh Thượng không gắp từ đĩa, mà nhận lấy con dao nhỏ từ Tào Công Công, cắt một miếng đùi hươu và bỏ vào miệng nhai.

Thịt hươu béo ngậy, bên ngoài giòn, bên trong mềm, mỡ tan trong miệng, hương thơm lan tỏa.

Vốn đã là món ngon, lại còn do đứa con trai yêu quý tự tay săn và nướng, hương vị này lại càng thêm tuyệt vời.

Thánh Thượng rất hài lòng, ăn liên tục mấy miếng rồi mới uống một chút rượu, nói: "Trẫm thật có phúc."

Mặt Lý Thiệu rạng rỡ.

Được phụ hoàng khen ngợi, bao nhiêu khó nhọc khi phải săn bắn giữa trời mưa rét, rồi nướng thịt bên lửa phút chốc đều trở nên đáng giá.

"Phụ hoàng thích là tốt rồi." Lý Thiệu rót thêm rượu cho ông: "Chỉ cần người thích, lần tới nhi thần sẽ săn thêm con nữa."

Thánh Thượng hơi ngẩn ra.

Là Thái tử mà cứ nghĩ đến săn hươu thì cũng không đúng lắm.

Nhưng nhìn dáng vẻ vui vẻ mãn nguyện của Lý Thiệu, Thánh Thượng nhai thêm miếng thịt và bật cười.

Chuyện nhỏ thôi, không cần phải dội gáo nước lạnh vào.

Đợi sau này bài vở bận rộn hơn, nó sẽ không còn thời gian vào rừng nữa thôi.

"Con nói là muốn gửi cho Tấn Vương à?" Thánh Thượng hỏi.

"Con đã gửi rồi." Lý Thiệu lần lượt kể về phần quà mình chia ra.

Thánh Thượng nghe xong, gật đầu.

Xem kìa, đúng là một đứa con hiếu thuận.

Nhớ tự tay nướng đùi hươu cho cha, nhớ gửi phần tới Từ Ninh cung, Thúy Hoa cung, cũng không quên sinh nhật của Tấn Vương.

Rất chu đáo.

Nghĩ vậy, ông cũng không nhắc đến việc Thái hậu đang bệnh, không thể ăn thịt hươu nướng.

Thiệu nhi còn nhiều điểm chưa đủ trưởng thành, nhưng tấm lòng rất tốt, chỉ cần rèn luyện thêm một thời gian rồi sẽ trở nên chín chắn.

Trong Từ Ninh cung, Tiểu Dư Công Công cười tươi rói: "Hươu này thật béo."

Nội thị Đông Cung nói: "Thái tử điện hạ vừa mới săn được con hươu tươi này hôm nay, nhờ ngự thiện phòng nướng rồi mang đến cho Hoàng Thái Hậu."

"Điện hạ đúng là có lòng hiếu thảo."

Nói qua lại đôi lời chúc phúc, Tiểu Dư Công Công bảo người vào trong báo với Thái hậu, còn mình đi theo sau một bước, nụ cười trên mặt dần đông lại, thay vào đó là vẻ khó xử.

Thịt hươu thì ngon, mùi hươu thơm ngào ngạt, mà Thái hậu cũng rất thích.

Chỉ là hôm nay Thái hậu không thể ăn thịt hươu.

Món thịt hươu thơm phức đặt trước mặt Thái hậu lúc này, chẳng phải đang làm bà thèm sao.

Thái hậu thực sự rất thèm, cổ họng bà nuốt vài lần, miệng đã tràn nước.

Sau khi khen ngợi lòng hiếu thảo của Lý Thiệu, nội thị Đông Cung rời đi, Thái hậu nhìn rương thức ăn mãi không rời mắt.

"Ai gia không ăn." Thái hậu đích thân hiểu rõ: "Đã mang tới đây rồi thì để ai gia nhìn cho đỡ thèm."

Vương ma ma nghe lời.

Tầng đầu tiên là chiếc đùi trước của con hươu, phần nối với thân.

Tầng thứ hai đựng sườn hươu.

Thái hậu hít sâu mấy hơi, thở dài: "Ai gia hôm nay không có phúc ăn, Vân Yên, con ăn đi."

Lâm Vân Yên chớp chớp mắt.

Không cần bàn cãi, nàng rất căm ghét Lý Thiệu.

Lý Thiệu là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến kết cục của nàng và Từ Giản ở kiếp trước.

Sau khi họ bị buộc rời khỏi kinh thành, tình hình triều chính ngày càng hỗn loạn, tin tức đến muộn đôi khi không chính xác, nhưng những chuyện cha nàng nhắc tới trước lúc lâm chung vẫn khắc sâu trong lòng Lâm Vân Yên.

"Thánh Thượng bệnh nặng, dưỡng bệnh tại Thành Thọ cung, triều chính do Thái tử kiểm soát. Ngoài hắn ra thì không ai có thể gặp Thánh Thượng, ngay cả Bình Thân Vương cũng không vào được Thành Thọ cung."

Không rõ có phải kẻ gây tội hay không, nhưng Thái tử đã tham gia vào việc "cách ly" Thánh Thượng.

Kiếp này, nếu Lâm Vân Yên muốn sống yên bình ở kinh thành thì hẳn sẽ có xung đột và mâu thuẫn với Lý Thiệu.

Tuy nhiên...

Lâm Vân Yên liếc nhìn rương thức ăn.

Đồ ăn thì vô tội.

Nàng có thù với Lý Thiệu, nhưng không thù với rương thịt hươu này.

Lãng phí thức ăn là tội đáng xấu hổ nhất, lúc trước khó khăn nàng còn từng phải chịu đói.

"Vậy con xin phép thay mặt người thưởng thức." Lâm Vân Yên vui vẻ nhận lấy.

Chỉ mình nàng thôi, thật ra không ăn được bao nhiêu, nhưng mùi thịt thơm đem lại sự thỏa mãn, khiến lòng người vui vẻ.

"Con hươu này quả là tốt, tiếc thay lại rơi vào tay Thái tử."

"Tranh thủ lúc Tiểu Dư Công Công và Vương ma ma không để ý, người lén nếm một chút xem sao?"

"Đâu phải muốn làm người thèm, Thái tử có vẻ đã săn ra kinh nghiệm rồi, lần này người chưa được nếm lần sau bảo hắn săn thêm một con cho người là được rồi."

Thái hậu bị nàng chọc cười không thôi.

Cái con bé này lại rất thích pha trò, bình thường ăn uống nhỏ nhẹ, mà hôm nay để chọc cười bà, nó lại bưng cả miếng sườn hươu mà gặm.

Gặm xong còn không quên mút mút đầu ngón tay.

Nhìn nào giống một vị Quận chúa cao quý chứ?

Vương ma ma quay lại nhìn thấy cũng cười vui vẻ.

Bà biết nương nương rất thích Vân Yên những lúc như vậy, không theo quy tắc, nhưng lại chân thành, khiến bà tự nhiên nhớ về thời thơ bé của mình.

Miệng thì bảo "bẩn thỉu", "chẳng khác gì trẻ con ba tuổi", nhưng thực ra mắt cười đến híp lại.

Cười một lúc, trong lòng bà lại dâng lên vài phần lưu luyến.

Vân Yên cũng đã tới tuổi bàn chuyện hôn sự rồi.

Thời gian trôi qua nhanh thật, bà bất giác đã già đi.

Thôi thì chọn một nhà môn đăng hộ đối trong kinh, để khi bà nhớ đến hay mong mỏi, vẫn có thể gọi Vân Yên vào cung.

Không thể giống như A Kỳ, nhà chồng có tốt đến đâu đi nữa thì cũng ở quá xa.

Núi cao sông dài, A Kỳ lại có con cái bên cạnh, mỗi lần vào kinh không dễ, chỉ có thể viết thư về.

Mà bà ở độ tuổi này, mỗi năm đều nhớ, đều mong, nhưng còn gặp được A Kỳ mấy lần nữa đây?

Lâm Vân Yên ăn no.

Nhìn thấy sự vui vẻ của Thái hậu, phía sau đó lại xen chút lưu luyến, nàng không hỏi thẳng mà đi tìm Vương ma ma.

Vương ma ma ngập ngừng, lấp liếm: "Người già rồi, nhìn hậu bối cũng thế thôi. Lúc nhớ về thời trẻ, lúc lại cảm thán thời gian trôi nhanh..."

Thấy vậy nên Lâm Vân Yên không hỏi thêm, chỉ trong lòng mơ hồ đoán được phần nào.

Có lẽ liên quan đến cuộc trò chuyện giữa Thánh Thượng và Thái hậu khi dùng bữa trưa.

Thịt hươu trong bụng đã tiêu hóa, hôm sau, Lâm Vân Yên lại gặp người đã săn con hươu đó ở Từ Ninh cung.

Lý Thiệu đưa Lưu Tấn đến thỉnh an Thái hậu. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.