Đan Thận chống tay lên bệ cửa, kêu lên một tiếng "A" đầy ngạc nhiên.
Quan phủ Thuận Thiên tra án, làm gì có chuyện vô duyên vô cớ lại đi lột quần người ta. Sao Phụ Quốc công lại mở miệng nói một câu như thế?
Hay là trong doanh trại khi thẩm vấn gián điệp hay lính đào ngũ đều phải cởi truồng đánh đòn?
Đan Thận quay đầu quan sát lão già.
Nhìn kỹ một chút, ông mới thấy được một vài manh mối.
Mặt lão già giận dữ, nhưng đôi tay không hề động đậy. Người bình thường nghe nói đến chuyện này, mười phần hết chín sẽ theo phản xạ mà kéo quần lên, nhưng lão thì không.
Lão chỉ trừng mắt nhìn Từ Giản, trong đôi mắt đầy sự hận thù, không cam lòng và khó hiểu.
Nghĩ lại lời của Từ Giản, Đan Thận bừng tỉnh: "Lão ta là Vương nội thị sao? Nhìn không giống lắm nhỉ."
Không ai trả lời.
Lão già không nói, môi chỉ mấp máy, rồi đột nhiên hàm răng trong miệng lão nghiến mạnh...
"Rắc" một tiếng.
Từ Giản nhanh tay lẹ mắt nắm lấy hàm dưới của lão già.
Tiếng kêu kinh hãi của Đan Thận kẹt lại trong cổ họng, ông ho nặng hai tiếng để bình ổn lại, nói: "Vẫn là ngài nhanh tay, nếu lão già này thật sự cắn lưỡi tự vẫn, ta lại phải thêm nhức đầu."
Từ Giản thu tay lại.
Nhìn lão già há miệng không khép lại được, Từ Giản lạnh nhạt nói: "Muốn tự vẫn để tỏ lòng trung thành sao? Ngươi sống hay chết ta thật sự không quan tâm. Nhìn ngươi cứng đầu như thế này, đến nha môn cũng chẳng chịu khai báo đàng hoàng. Thôi thì đưa ngươi vào cung, nếu ngươi cắn lưỡi trong Ngự Thư Phòng mà chết, cũng tính là chết dưới tay Thánh Thượng, không làm phiền đến Đan đại nhân. Nhưng mà, ở trước mặt Thánh Thượng ta không tiện nhắc nhở, giờ thì nói trước vài câu. Cắn lưỡi thì phải nhanh và dứt khoát, đến lúc đó chỉ cần cắn mạnh, nếu chậm một chút, để Tào công công xử lý ngươi... Người trong cung các ngươi dùng cách nào để hỏi cung, để tra tấn, ngươi còn rõ hơn ta mà phải không?"
Sắc mặt lão già trắng bệch.
Đan Thận tặc lưỡi, không biết lão già này là do bị lệch hàm mà khó chịu hay do bị Phụ Quốc công dọa sợ.
Đám sai dịch cũng vây lại.
Theo sự chỉ đạo của Đan Thận, họ xé bỏ bộ râu giả của lão già trước, sau đó mang nước đến, lau chùi năm, sáu lần mới lộ ra gương mặt thật.
Giống đến bảy tám phần với bức chân dung do Vương nương tử mô tả.
Sai dịch lại lột quần lão già.
Gió thu xào xạc, hai chân run rẩy, ở giữa trống không.
"Chắc chắn là Vương Lục Niên rồi nhỉ?" Đan Thận liếc nhìn hai cái rồi quay người đi.
Không thể nhìn tiếp nữa, đau mắt quá.
"Đợi Chu Sính và Vương nương tử xác nhận lại là xong, nếu muốn chắc chắn hơn thì mời Tào công công nhìn thử một lần." Từ Giản và Đan Thận đi về phía trước, hạ giọng nói: "Dọa thì cũng dọa, nhưng lão chắc cũng không chịu khai thật đâu."
Đan Thận hừ lạnh.
Những tên nội thị này, đúng là giỏi chịu đựng thật, khi chủ nhân trong cung gặp chuyện, bọn họ là những người dễ dàng quay lưng nhất; nhưng nói không giỏi chịu đựng thì cũng chẳng sống sót qua được nỗi đau tưởng như mất mạng.
Vương Lục Niên này, tự biết không thể thoát nên muốn cắn lưỡi, đủ thấy là người không sợ chết.
Muốn moi tin từ miệng người như vậy đúng là không dễ.
Vương nội thị và gã thanh niên kia đều bị áp giải về nha môn, sai dịch lục tung căn nhà đó lên nhưng không thu được gì.
"Xem tình hình thì chắc là đã ở đây một thời gian, đồ dùng hàng ngày đều đầy đủ." sai dịch bẩm báo: "nhưng đều là đồ bình thường, không có gì đặc biệt."
Mọi người quay lại phủ Thuận Thiên.
Tên thanh niên kia bị đưa lên thẩm vấn trước.
Sai dịch đã điều tra tình hình của hắn: "Là một người bình thường, theo như lộ dẫn thì họ Thạch, tên Triết, đến từ Tấn Trung."
Đan Thận hỏi: "Sao ngươi lại ở trong căn nhà đó, ngươi có biết lão già đó là ai không?"
Thạch Triết có vẻ rất sợ nha môn, giọng nói run rẩy: "Tiểu nhân vào kinh tìm kế sinh nhai, vừa đến kinh thành đã gặp cướp, may gặp được Vương viên ngoại, ông ta nói mình cô đơn một mình, thiếu người giặt giũ, mua đồ ăn nên tiểu nhân mới đi theo. Tiểu nhân chỉ biết ông ta họ Vương, những chuyện khác đều không biết, ông ta phạm tội gì cũng không liên quan đến tiểu nhân. Tiểu nhân mỗi ngày chỉ giặt giũ, quét dọn, mua chút đồ ăn nấu sẵn..."
Đan Thận hỏi tiếp: "Các ngươi ở căn nhà đó bao lâu rồi?"
"Được bảy, tám ngày rồi." Thạch Triết nói xong, miệng tiếp tục chối bỏ: "tiểu nhân thật sự không biết gì về ông ta..."
Hắn đang thao thao bất tuyệt thì đột nhiên có người bên cạnh hỏi một câu.
"Thạch Tiêu là gì của ngươi?"
Thân hình Thạch Triết cứng đờ, ánh mắt né tránh, rất không tự nhiên: "Không... không biết người đó."
Đan Thận có chút ấn tượng với cái tên này, ông hỏi Từ Giản: "Thạch Tiêu mà Phụ Quốc công hỏi là..."
Từ Giản trả lời: "Khi Vương nội thị chôn vàng, chủ của căn nhà trong ngõ Lão Thật chính là Thạch Tiêu, người Tấn Trung."
Nghe vậy, Đan Thận lập tức nhớ ra.
"Đúng rồi, khi cháy nhà thì tổng cộng có mười ba bộ khế đất nằm trong tay một thương nhân họ Thạch, thương nhân đó chính là con trai út của Thạch Tiêu." Đan Thận vừa hồi tưởng, vừa thầm nghĩ.
Phụ Quốc công ngày đầu tiên đến phủ Thuận Thiên đã cẩn thận xem lại vụ án cũ.
Khi đó ông còn tự nhủ, nghĩ bụng cái tượng Bồ Tát này đúng là xứng đáng với hương khói, xem được bao nhiêu không biết nhưng ít nhất thái độ cũng rất nghiêm túc.
Kết quả là Phụ Quốc công thật sự đã nhớ hết.
Đan Thận lại nhìn Thạch Triết: "Bổn quan khuyên ngươi có gì nói nấy, nếu ngươi không thành thật khai báo thì dù Tấn Trung xa xôi, cũng không phải là không đến được, bổn quan sẽ sai người đến Tấn Trung tìm người nhà họ Thạch là xong."
Thạch Triết mặt mày ủ rũ, nói: "Thạch Tiêu... Thạch Tiêu là tổ phụ của tiểu nhân. Sau khi ông mất, gia cảnh cũng chẳng còn tốt, khi phân chia tài sản, phụ thân và các thúc bá xé rách cả mặt, tranh giành được khế đất ở ngõ Lão Thật, nghĩ bụng dù sao cũng là nhà ở kinh thành, biết đâu có ngày khởi sắc. Không ngờ đầu năm xảy ra chuyện, nha môn lập tức thu hồi ngõ Lão Thật, tiền bạc bồi thường cho những người thuê bị hỏa hoạn chúng ta chẳng được đồng nào. Mấy ngày trước, tiểu nhân dọn dẹp lại văn thư do tổ phụ để lại, phát hiện nói rằng Vương công công từng chôn hai hòm đồ. Tiểu nhân nghĩ rằng, thứ được chôn giấu kỹ như vậy chắc chắn là thứ tốt, nếu đào ra được nhất định có thể giải quyết khó khăn gia đình, nên từ Tấn Trung đến kinh thành. Không ngờ vừa đến kinh đã nghe nói ngõ Lão Thật bị trộm, đào ra hai hòm cấm thư, mà tên trộm Lý Nguyên Phát lại kêu là vàng thỏi. Tiểu nhân đành đi tìm Vương công công, trước vừa tìm thấy người, thì sau Lý Nguyên Phát chết, Vương công công bèn bảo chuyển chỗ ở, rồi dọn đến căn nhà đó. Ông ta nói nha môn nhất định đang ráo riết tìm ông, ông không tiện ra ngoài, may mà trong nhà có đủ thứ, chỉ bảo tiểu nhân ba, năm ngày đi mua chút đồ ăn, ít nhất qua được đoạn thời gian này rồi tính."
Đan Thận nghe xong thì tò mò hỏi: "Sao ngươi biết cách tìm Vương nội thị?"
Thạch Triết cười khổ: "Dựa theo ghi chép của tổ phụ, đến chùa Quảng Đức tìm Đạo Hành đại sư..."
"Ngươi biết bao nhiêu về mối liên hệ giữa Vương nội thị và phủ Anh Quốc công?" Đan Thận lại hỏi.
Thạch Triết trả lời: "Tiểu nhân vừa đến kinh thành, thật sự không biết."
Thấy không moi thêm được gì từ tên này nên Đan Thận bảo sai dịch dẫn hắn đi.
Không vội thẩm vấn Vương Lục Niên, Đan Thận sai người đến mời Đạo Hành.
Chẳng bao lâu, sai dịch vội vàng quay lại bẩm báo, Đạo Hành đã không rõ tung tích đâu nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]