Chương trước
Chương sau
Yến Từ Quy Tác giả: Cửu Thập Lục Quá khứ chậm rãi Chương 96: Sau lưng toàn là âm mưu Lâm Vân Yên và Chu Trán bước vào phòng khách. Thấy họ tới, Chu Trì theo phản xạ nhìn về phía Anh Quốc công. Người đến không có thiện ý. Chẳng lẽ hai vị viện phán kia thực sự đã phát hiện ra điều gì ư? Cho đến lúc này, Chu Trì vẫn chưa rõ phương thuốc đó là như thế nào, lúc trước trong lúc vội vã, phụ thân cũng chưa kịp giải thích rõ cho hắn. Hắn chỉ biết, Vu thị bị trúng độc, người hạ độc chính là Chu Sính. Còn vì sao Chu Sính lại ra tay với thê tử, phương thuốc lấy từ đâu, Chu Trì hoàn toàn không hay biết. Hôm nay người vội vàng muốn Vu thị qua đời, cũng là vì Chu Sính. Lý Nguyên Phát chết do tai nạn, bỏ thêm chút tiền bồi thường là có thể giải quyết. Nhưng một khi phủ Thuận Thiên điều tra ra Chu Sính hại Vu thị, thì chuyện sẽ khác. Phụ thân và Chu Sính có qua lại với Vương nội thị, hắn đoán rằng phương thuốc kia rất có thể là từ tay Vương nội thị. Phụ thân rõ ràng rất tự tin vào phương thuốc đó, nhưng nếu thực sự tự tin, tại sao lại muốn diệt khẩu Vu thị... Thời gian quá gấp gáp, suy nghĩ hỗn loạn không thể sắp xếp hoàn chỉnh, điều này khiến Chu Trì vừa nôn nóng vừa lo lắng. Anh Quốc công trực tiếp bỏ qua ánh mắt của Chu Trì. Đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm vào Chu Trán, trên khuôn mặt ông không tìm thấy chút nụ cười nào. "Ngươi tới đây làm gì?" Anh Quốc công lạnh giọng: "Hôm nay có khách lạ tới thăm, ngươi là con cháu sao có thể không biết quy củ? Mau trở về hậu viện đi, nơi này không phải chỗ ngươi nên đến." Đối với vị ông nội này, Chu Trán theo bản năng sinh ra vài phần sợ hãi. Từ nhỏ đến lớn, trong nhà đều là ông nội nói gì thì làm nấy, ông nội đối với hậu bối, dù là phụ thân hay các cháu trai, cháu gái, đều rất nghiêm khắc. Lâu dần, trước mặt ông nội phải cẩn trọng từng chút một, mấy chữ này gần như khắc sâu vào xương tủy. Nhưng lần này, Chu Trán không thể nhượng bộ. Lâm Vân Yên nhẹ nhàng siết tay Chu Trán, bước lên nửa bước, nói: "Là ta muốn tới thỉnh an Quốc công gia." Anh Quốc công có thể nghiêm khắc với con cháu nhà mình, nhưng không thể thực sự tỏ thái độ khó chịu với Lâm Vân Yên. Vị Quận chúa này, không chỉ đích thân đến làm cứu viện, còn mang theo cả ma ma từ Từ Ninh cung, Anh Quốc công rất không hài lòng với cách hành xử hống hách, xen vào việc của người khác của nàng, bèn nói: "Quận chúa không cần đa lễ với lão phu, xin mời cùng A Trán lui ra ngoài đi." Lâm Vân Yên lại mỉm cười: "Ngài hiểu lầm rồi, ta đến để thỉnh an Phụ Quốc công." Lời vừa dứt, khuôn mặt Anh Quốc công lập tức đen lại. Đây chính là kiểu vô duyên vô cớ gây chuyện, cố ý gây khó dễ. Nhưng Lâm Vân Yên làm như không có chuyện gì, hành lễ với Từ Giản. Từ Giản thản nhiên trả lời: "Quận chúa khách sáo rồi", rồi không nói thêm gì khác. Lâm Vân Yên lại quay sang Đan Thận: "Đại nhân vất vả rồi." Đan Thận cố nén cười đến khổ sở. Hắn đang đau đầu vì con cáo già Anh Quốc công, không ngờ Quận chúa xuất hiện, vài câu nói thường ngày không hề ẩn ý gì đã khiến con cáo già kia phải ngậm bồ hòn. Ha ha, thú vị thật. Nếu không phải sợ Anh Quốc công nổi giận, Đan Thận đã cười lớn ba tiếng rồi. "Quận chúa khách sáo, khách sáo, đây là bổn phận của bản quan." Lâm Vân Yên lại nói: "Phụ thân của Chu Trán đang bị phủ Thuận Thiên giam giữ, với tư cách là nữ nhi, nàng ấy có nhiều điều muốn nói nên chúng ta cùng đến đây." "Con cái quan tâm phụ thân, thật đáng khen." Đan Thận tiếp lời, khuyến khích nhìn Chu Trán: "Chu cô nương có gì cứ nói thẳng." Chu Trán hít sâu một hơi. Bị Lâm Vân Yên chen vào, sự sợ hãi trong lòng Chu Trán đối với ông nội bỗng chốc tan biến. Dù nhìn thấy khuôn mặt đen như than của ông nội, nàng cũng không sợ hãi. Lúc này, nàng không có cây kéo trong tay, nhưng đơn thuốc do An viện phán viết khiến nàng càng thêm tự tin. Không phải là sự liều lĩnh mà là bằng chứng thực sự. Nói nhỏ lời cảm ơn với Lâm Vân Yên xong, Chu Trán đưa đơn thuốc cho Đan Thận. "Vừa rồi, Vương ma ma từ Từ Ninh cung phụng ý chỉ của Hoàng Thái hậu, mời hai vị Phùng và An viện phán đến chẩn đoán bệnh tình của mẫu thân ta, hai vị đại nhân sau khi xem xét đã viết ra đơn thuốc này." Chu Trán nói từng chữ từng chữ: "Mẫu thân ta năm xưa không đột nhiên đổ bệnh mà là trúng độc, những gì viết trên đơn thuốc chính là loại độc dược đó. Ta nghi ngờ người hạ độc mẫu thân ta chính là phụ thân ta, ông ấy đã hại mẫu thân ta, xin đại nhân và Phụ Quốc công minh xét." "Chu Trán." Anh Quốc công giơ tay đập mạnh lên tay vịn: "Ngươi đang nói nhảm cái gì vậy?" Chu Trán trả lời: "Con không nói nhảm." "Ấy ấy." Đan Thận hòa giải: "Sao lại hung dữ như vậy chứ? Lỡ dọa trẻ con thì sao?" Ngoại thất bên ngoài kia đã bán đứng Chu Sính, nhưng phủ Thuận Thiên làm việc cần bằng chứng, Chu Trán đã đưa ra đơn thuốc mà Đan Thận cần nhất, hắn nhất định phải đứng về phía Chu Trán. Nói cho cùng, cô nương này cũng đáng thương. Gia đình có trưởng bối dính líu đến Lý Mịch, phụ thân còn hại mẫu thân. Anh Quốc công giận đến bật cười. Trẻ con ư? Cô nương mười ba, mười bốn tuổi rồi, còn tính là trẻ con gì nữa? Đan Thận thiên vị mà nói ra những lời như vậy. "Đại nhân." Anh Quốc công giận dữ: "Nào có chuyện con cái tố cáo phụ thân? Các người ở phủ Thuận Thiên lại nhận những vụ án bất hiếu như vậy ư?" Đan Thận vuốt râu. Triều đình đề cao chữ hiếu, con cái tố cáo trưởng bối, từ gốc đã không thể vững. Lâm Vân Yên ghé tai nói nhỏ với Chu Trán: "Để nhà ngoại tổ của ngươi tố cáo, nhạc mẫu tố cáo con rể thì có gì không được?" Chu Trán gật đầu. Bà ngoại yêu thương mẹ, chỉ là bà bất lực trước tình cảnh này. Nếu bà biết mẹ bị hại thì nhất định sẽ không ngồi yên. Còn về cậu mợ... Họ trước đây không hành động gì, nói trắng ra là vì "danh tiếng", và những lợi ích khi làm thông gia với phủ Anh Quốc công. Một khi sự thật được lan truyền thì tình thế sẽ đảo ngược. Vì "danh tiếng", họ buộc phải xé toang mặt nạ với phủ Anh Quốc công. Nếu họ sợ sệt, không muốn gióng trống kêu oan vì mẫu thân thì mặt mũi của nhà họ Vu sẽ mất sạch. Thật châm biếm, thật nực cười, nhưng Chu Trán biết, đề nghị của Quận chúa là hiệu quả nhất, nàng phải tận dụng sức mạnh của nhà ngoại. "Ta chỉ đưa ra bằng chứng mà ta có." Chu Trán nói: "Ta không biết viết đơn kiện, cũng không hiểu cách trình báo, sau này ngoại tổ mẫu ta sẽ đứng ra đòi lại công bằng cho mẫu thân ta." Đan Thận gật đầu lia lịa. Sợ Anh Quốc công làm khó Chu Trán, hắn nói: "Việc này là gia đình, trước khi nha môn điều tra rõ ràng thì chúng ta không thể nói gì. Chu cô nương có thể đến nhà ngoại ở trước." Chu Trán hiểu được ý tốt của Đan Thận, bèn đồng ý. Chu Trì đứng dậy muốn ngăn nàng nhưng chỉ nhận được một nụ cười của Lâm Vân Yên. "Không cần chuẩn bị xe ngựa", nàng nói: "Chu Trán sẽ đi xe của ta." Chu Trì phất tay áo. Vị Quận chúa này, nụ cười trông ngọt ngào nhưng sau lưng toàn là âm mưu. Tình cảnh hôm nay, nhất định là nàng đứng sau bày mưu cho Chu Trán. Trong thời gian ngắn ngủi, phủ Anh Quốc công liên tiếp đón ba nhóm khách không mời mà đến, rồi đều rời đi. Chu Trì đành cắn răng tiễn Từ Giản và Đan Thận, sau đó quay về thư phòng tìm Anh Quốc công. "Về phía Tứ đệ muội, có cần tiếp tục ra tay nữa không?" Hắn hỏi. Anh Quốc công hừ lạnh: "Đã điều tra rồi, giờ còn ra tay nữa thì chẳng khác nào tự thú. Không thì ngươi nghĩ Quận chúa và người của Từ Ninh cung sẽ yên tâm rời đi sao?" Chu Trì lại hỏi: "Nếu chuyện Tứ đệ hại Tứ đệ muội không thể giấu được, người thấy..."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.