Chương trước
Chương sau


 Yến Từ Quy

Tác giả: Cửu Thập Lục

Quá khứ chậm rãi

Chương 91: Ta còn chưa từng ngồi

Đan Thận nhìn dáng vẻ của ông ta, trong lòng cười gằn.

Nếu không phải biết Chu Sính và Vương nội thị qua lại có ẩn tình, chắc ông đã bị lão già này lừa rồi.

Đan Thận lại kéo Anh Quốc Công nói thêm một hồi rồi mới thôi.

Anh Quốc công cầm tấu chương vội vã đi đến Ngự Thư phòng.

"Xin phiền thông báo một tiếng." Đến bên ngoài, ông nói với tiểu nội thị.

Tiểu nội thị trả lời: "Phụ Quốc công vừa vào trong rồi, ngài đợi chút, tiểu nhân sẽ bẩm với Tào công công."

Mắt Anh Quốc Công mở to.

Từ Giản đã vào rồi sao?

Trước đó, ông chỉ nói vài câu với Đan Thận, chậm trễ một chút...

Khoảnh khắc sau, Anh Quốc công phản ứng lại.

Đúng là "ám độ trần thương"!

Từ Giản và Đan Thận phối hợp thật tốt.

Hai người này nhất định muốn đi trước ông, chẳng lẽ nha môn đã nắm được gì rồi sao?

Anh Quốc công hít sâu một hơi.

Ông lùi lại một bước.

Sớm biết phủ Thuận Thiên ra tay nhanh như vậy thì nửa đêm đã phải ứng phó, chứ không phải giữ tâm lý may mắn rồi, bây giờ báo cho Chu Trì không biết còn kịp không...

Anh Quốc công đang do dự giữa việc lập tức trở về sắp xếp và đánh cược một phen, thì tiểu nội thị đã vào trong bẩm báo.

Trong Ngự Thư phòng, không khí vô cùng nghiêm trọng.

Hoàng thượng nhận lấy án quyển Từ Giản trình lên, càng xem, mày càng cau chặt.

Tào công công mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không dám thở mạnh.

Từ Giản cúi đầu, cung kính nói: "Hiện tại chủ yếu vẫn dựa vào khẩu cung, chưa có chứng cứ khác, nhưng việc liên quan trọng đại, liên lụy nhiều, nên chưa đề cập trong triều."

Hoàng thượng ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn Từ Giản: "Theo khanh, lời của nữ tử đó có bao nhiêu phần đáng tin?"

"Người đầu tiên kêu có gạch vàng là đám trộm đó, nếu không chắc chắn có lợi thì họ sẽ không đi đào." Từ Giản nói: "Nếu không thông qua họ thì cũng không biết Chu Sính có liên quan."

"Người ta nói dân không đấu với quan, Lý Nguyên Phát chỉ là một thương nhân, nếu không có chút liên quan thì sao sau khi vào ngục lại vô duyên vô cớ kéo Chu Sính vào?"

"Hắn phụng lệnh của Chu Sính dẫn người đến ngõ Lão Thật đào gạch vàng, điều này chắc chắn là sự thật."

"Về việc gạch vàng biến thành sách cấm, chuyện đã mười năm trôi qua, nội tình chỉ có tìm được Vương nội thị mới xác định được."

"Dựa vào lời của ngoại thất, chủ tử năm xưa rời kinh, Vương nội thị chôn vàng, suy đoán chủ nhân đó là Tứ hoàng tử của Tiên Đế Lý Mịch, thần cho rằng suy luận này không sai."

Sắc mặt Hoàng thượng âm trầm nhìn Tào công công: "Bên cạnh Tứ ca hình như có một nội thị họ Vương thì phải?"

Tào công công hồi tưởng: "Bên cạnh vị đó có một đại nội thị, thần nhớ là họ Cát, Cát công công... À, đúng rồi, ông ấy nhận một cháu trai, chính là họ Vương, rất trung thành."

Từ Giản mím môi, thầm nghĩ.

Cả nhà này đúng là thích nhận người thân.

"Vị đó rời kinh, Tiên Đế cho phép Cát công công đi theo, những người khác xử lý thì xử lý, giải tán thì giải tán" Tào công công nói tiếp: "Nhưng đã là cháu trai thì có thể thay Cát công công xử lý những việc bất tiện, việc chôn vàng cũng có khả năng."

"Chôn vàng, chôn rồi lại đào, Tứ ca của trẫm xem ra vẫn chưa yên phận nhỉ" Hoàng thượng mắng một câu, nói với Từ Giản: "Đơn thuốc mà Chu Sính hại phu nhân là do Vương nội thị đưa sao?"

Từ Giản không trả lời.

Tào công công thấy tiểu nội thị bên ngoài thò đầu, bèn ra hỏi một tiếng, rồi vào bẩm: "Anh Quốc công cầu kiến."

"Cho ông ta vào." Hoàng thượng đang tức giận: "Trẫm muốn xem ông ta nói gì"

Anh Quốc ông vào, không nói hai lời đã quỳ xuống hành lễ, hai tay dâng tấu tạ tội, mặt mày ủ rũ, xin lỗi một hồi lâu.

Hoàng thượng lật qua tấu chương của ông, rồi vứt sang một bên.

"Ái khanh tuổi cao, vì nhi tử mà đến nhận lỗi với trẫm, trẫm nhìn còn không nỡ" ông nén giận, không cùng Anh Quốc công vạch trần sự thật: "Về đi, vụ án mạng để phủ Thuận Thiên xử lý theo đúng pháp luật."

Anh Quốc công run rẩy đứng dậy, lui ra ngoài.

Từ Giản nhìn dáng vẻ của ông, thầm tắc lưỡi một tiếng.

Hoàng thượng không muốn đánh rắn động cỏ, nhưng nhìn phản ứng của Anh Quốc công, đối phương có lẽ đã hiểu ra điều gì đó từ sự lạnh nhạt của Hoàng thượng rồi, nên không tiếp tục giả vờ nữa, nói đi là đi.

Tất nhiên, điều này càng xác nhận Anh Quốc công chắc chắn có liên quan.

Nghe Hoàng thượng gọi, Từ Giản tập trung tinh thần, cẩn thận ứng đối.

"Dù phải đào ba tấc đất cũng phải tìm ra Vương nội thị, về phần tung tích của Tứ ca trẫm, hãy cố gắng tìm kiếm." Hoàng thượng dặn dò: "Chu Sính cấu kết với phế hoàng tử, đây là tội chết, phải bắt hắn khai ra."

Từ Giản đồng ý.

"Đứa bé đó đang trong ngục?" Hoàng thượng chỉ Tào công công: "Ngươi đích thân đi gặp một chuyến."

Một bên, Anh Quốc công rời Ngự Thư phòng, không dám chậm trễ mà trở về phủ.

Chu Trì đang chuẩn bị đi phủ Thuận Thiên, chưa ra cửa đã bị Anh Quốc công giữ tay, trực tiếp dẫn vào thư phòng.

"Đan Thận điều tra sâu hơn chúng ta nghĩ, ả ngoại thất đó miệng không kín, nói ra nhiều thứ." Anh Quốc công nói: "Nếu không ứng phó tốt, phủ Anh Quốc công chúng ta sẽ xong đời."

Chu Trì vội nói: "Phụ thân và tứ đệ giấu con làm gì? Chẳng lẽ gạch vàng mà Lý Nguyên Phát hô hào là thật?"

"Không chỉ là gạch vàng..." Anh Quốc công lẩm bẩm: "Không chỉ là gạch vàng..."

Đợi Chu Trì nghe xong lời của cha, cả người hắn choáng váng, suýt không đứng vững.

"Điên rồi sao? Các người còn dám mưu đồ giúp Lý Mịch đoạt vị? Hắn chỉ là phế hoàng tử của Tiên Đế, hắn xứng sao?" Hắn thấp giọng mắng: "Phụ thân muốn gì? Tước vị Quốc công là đã đến đỉnh rồi, không thể tiến thêm nữa. Phụ thân ngồi chán rồi, con còn chưa ngồi vào nữa đó."

"Ngươi thì biết gì." Anh Quốc công hừ một tiếng: "Lý Mịch, Lý Mịch xứng sao ư?"

Nửa câu sau nói quá nhỏ, Chu Trì không nghe rõ.

"Con không biết gì, giờ mới biết thì sắp rơi đầu rồi đây này" Chu Trì bực bội: "Phụ thân mau nói con biết, bây giờ phải làm sao để qua khỏi kiếp nạn này đi?"

"Không thể giữ Vu thị nữa, đem thứ này bỏ vào thuốc..."

Chu Trì nhận lấy bình sứ: "Cái gì đây? Chẳng lẽ không tra được độc dược?"

"Không tra được." Anh Quốc công quả quyết: "Nó bị bệnh tám năm, có thái y nào nghi ngờ không? Thêm vị thuốc này vào, sẽ hòa tan trong thuốc hiện tại của nó, nó là bệnh lâu ngày thân thể đến giới hạn mà ra đi, mau ra tay đi, đừng chần chừ nữa, nếu để tìm ra được tung tích của Vương công công thì việc sẽ khó xử lý"

Chu Trì cũng biết không thể chần chừ, dù không hài lòng với cách xử lý này, nhưng vẫn làm theo.

Trong viện của Vu thị có bếp nhỏ.

Chu Trán không thích đến đây, nhưng Chu Sính gặp chuyện, nàng buồn bực, vẫn đến bên mẹ nói chuyện.

Đang thủ thỉ thì bỗng nghe bên ngoài chào một tiếng "Thế tử phu nhân", Chu Trán rất ngạc nhiên.

Nàng đứng dậy ra ngoài, thấy đại tẩu đi thẳng về phía bếp nhỏ, chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.