Chương trước
Chương sau
 Yến Từ Quy

Tác giả: Cửu Thập Lục

Quá khứ chậm rãi

Chương 82: Hoạn nạn đến đường ai nấy đi

Một đoàn người đến ngõ Lục Quả.

Các nha dịch bao vây nhà chạy tới hành lễ với mọi người.

Đan Thận phất tay.

Trong ngày mưa lớn, ông không kiên nhẫn với những lễ nghi này, chỉ muốn nhanh chóng hiểu tình hình.

Nha dịch biết tính ông, bèn nói: "Chiếc xe ngựa đó lại quay về, người vào trong nhà, lúc đó không dám tiến lại quá gần, nhưng đoán chừng chỉ có một người xuống xe, sau đó xe lại đi."

"Sau đó không thấy ai ra nữa, chúng ta cũng không làm kinh động."

"Lão gia, bây giờ có gõ cửa nữa không?"

Đan Thận gật đầu: "Gõ."

Trong tiếng mưa cửa bị gõ ầm ầm.

Trong viện, Chu Sính bị đánh thức.

Sau khi Lý Nguyên Phát chết, hắn hoảng loạn đến nửa đêm sau đó theo kế hoạch đem người đi vứt.

Vừa mới trở về không lâu, thay quần áo ướt xong thì tắm nước nóng, ngửi hương an thần và ngủ được một lúc, còn chưa ngủ sâu đã bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh.

Hắn ngồi bật dậy đẩy Vương nương tử đang ngủ say bên cạnh: "Giờ gì rồi? Sao ta nghe thấy có người gõ cửa?"

Vương nương tử mơ mơ màng màng nói: "Trời còn chưa sáng đâu, giờ này ai lại đến gõ cửa? Lão gia chắc là suy nghĩ nhiều nên nghe nhầm thôi, mau ngủ đi..."

Chu Sính nghe thấy có lý, định nằm xuống theo lời nàng thì lại nghe tiếng gõ cửa.

Lần này, vừa nặng vừa vang, xuyên qua tiếng mưa truyền vào.

Vương nương tử cũng nghe thấy, vội vàng ngồi dậy.

"Nàng nói xem, giờ này sẽ là ai?" Chu Sính hoảng hốt.

Vương nương tử nhíu mày, nói: "Lão gia đem người vứt ở ngõ, bị người phát hiện rồi sao? Ngõ đó hẻo lánh lắm, lại là đêm mưa lớn, người đánh trống canh cũng không đến đó. Chẳng lẽ lão gia đã bị người theo dõi từ trước ư?"

"Sao có thể chứ?" Chu Sính lắc đầu liên tục: "Chẳng lẽ là tên Lý Nguyên Phát..."

"Ma ma trước đó mở cửa xem thử, không phải không thấy ai sao?"

Trong phòng, hai người thì thầm.

Bên ngoài, bà già cách cửa sổ hỏi: "Nương tử, lão gia, chúng ta có mở cửa không? Họ nói là người của phủ Thuận Thiên, nếu không mở cửa họ sẽ trèo tường vào."

Nghe ba chữ phủ Thuận Thiên, mặt Chu Sính vốn đã không có sắc máu, càng trắng bệch như bôi bột.

"Chính là Lý Nguyên Phát." Vương nương tử phản ứng kịp: "Ta nói sao nha môn lại thả hắn ra, chắc chắn là hắn đã đầu thú với quan phủ.

Hắn đến để lấy lời khai của lão gia, chỉ cần lão gia nhận tội, hắn có thể giảm tội cho mình...

Đúng là không phải thứ tốt."

Chu Sính hít sâu một hơi: "Giờ phải làm sao? Chẳng lẽ ta cứ thế bị nha môn bắt ư? Ta đâu có cố ý hại Lý Nguyên Phát, là hắn tự xui xẻo..."

Vương nương tử đảo mắt: "Ta đi giữ chân quan sai, lão gia nhân cơ hội..."

Hai người đơn giản bàn bạc vài câu.

Bà già nhận lệnh quay lại trước cổng.

Cách cửa, bà nghe một người ra lệnh.

"Gõ lâu như vậy, có là lợn cũng đã tỉnh." Đan Thận mắng: "Có ai thân thủ tốt, trèo tường vào luôn, đợi gì nữa."

"Ôi chao, các đại lão gia chờ chút." bà già cao giọng gọi: "Nương tử chúng ta dậy rồi, đang thay bộ đồ gặp khách, đợi thay xong bà lão ta sẽ mở cửa."

Nha dịch nhận lệnh nghe thấy thì quay đầu nhìn Đan Thận.

Đan Thận nhíu mày nhìn Từ Giản.

Từ Giản che ô, ô giương không cao, che đi nửa khuôn mặt.

Đan Thận không thấy được thần sắc của Từ Giản, nhất thời không đoán được hắn đang nghĩ gì, chốc lát, lại thấy vành ô nâng lên.

Ngũ quan của Từ Giản lộ ra, thần sắc vẫn rất nhạt, mọi cảm xúc đều ẩn trong đôi mắt đen như mực.

Ánh nhìn của hắn hướng lên theo động tác nâng ô...

Đan Thận hít sâu một hơi, theo ánh mắt của Từ Giản nhìn lên.

Trên mái tường, cành cây cao, trời mưa đen kịt...

Ngoài ra, xin thứ cho mắt kém, tạm thời chưa thấy gì khác.

"Ngài..." Ông cân nhắc muốn hỏi.

Từ Giản hỏi: "Đan đại nhân, nha dịch canh ở tường sau không rút chứ?"

Đan Thận vỗ trán, phản ứng kịp, vội dậm chân thúc giục: "Mau mau mau, thêm người, bức tường phía sau cũng đừng để sót."

Phía tường sau, Chu Sính run rẩy trèo lên đỉnh thang.

Trời mưa trơn trượt, vốn không dễ hành động, hắn lại đang hoảng loạn, hai chân run như dây đàn.

Khó khăn lắm mới trèo lên tường, chưa kịp ngồi vững thì thang đã bị Vương nương tử rút đi.

Vương nương tử cũng không dám lớn tiếng gọi, ngẩng đầu, mưa đổ vào miệng: "Nhảy đi, lão gia mau nhảy đi."

Chu Sính không dám nhảy.

Tường ngày thường nhìn còn thấy không đủ cao, ngồi trên đó lại thấy cao vô cùng.

Trời lại đen kịt nên hắn không nhìn rõ chỗ đặt chân.

Đang do dự, chần chừ thì đột nhiên vài tia sáng từ trái phải bao quanh.

Đó là ánh đèn lồng bị mưa đánh nên không rõ ràng, lúc sáng lúc tối, càng lúc càng gần.

Chu Sính thấy trong mắt, thật là sợ hãi, không kịp nghĩ cao hay không, nhắm mắt nhảy xuống.

"Ái da..."

Đan Thận cầm đèn lồng, chạy trước nhất.

Thấy một bóng đen từ tường rơi xuống, ông biết Phụ Quốc công đoán trúng, người trong viện muốn trèo tường chạy.

Tiến lại gần, Đan Thận dí sát đèn lồng ướt đẫm vào mặt người đó, rồi chậc một tiếng nặng nề.

Gã này thân thủ kém quá.

Xem tình hình này, ngã sấp mặt chưa đủ, còn lăn lộn dưới đất nữa.

Đan Thận nhận diện khuôn mặt lấm lem bùn đất, thực sự không nhìn ra, đành lấy khăn lau mạnh trên mặt đối phương.

Lau xong, cuối cùng lộ ra chút diện mạo.

Đan Thận ngạc nhiên, lại không quá ngạc nhiên: "Chu Tứ lão gia?"

Chu Sính ngã đau, toàn thân đau nhức, bị quan sai bao vây thì biết chạy không thoát, nhếch mép cười gượng gạo: "Đã nhận ra ta thì mau đưa ta về phủ, ta bị thương rồi."

Đan Thận cười gằn, trực tiếp bảo người hành động, đưa Chu Sính quay lại nhà đó.

Ông đâu có ngu.

Nếu đưa Chu Sính về phủ Anh Quốc công thì sao thuận lợi điều tra hỏi cung được.

Qua bức tường, Vương nương tử nghe rõ tình hình bên ngoài.

Trong lòng mắng thầm "đồ vô dụng", nàng bắt đầu suy tính cách thoát thân.

Chưa kịp dựng lại thang thì sau lưng đã có tiếng bước chân.

Nàng quay phắt lại.

Người đến che một chiếc ô lớn, bước đi không nhanh không chậm, mưa ướt giày hắn mà hắn như không hay biết, dáng người vẫn thẳng tắp.

"Ngươi là ai? Sao vào được đây?" Nàng hỏi.

"Hoạn nạn đến đường ai nấy chạy?" Từ Giản cười : "Cũng đúng thôi, các ngươi vốn không phải vợ chồng chính thức mà."

Vương nương tử cười lạnh: "Vợ chồng chính thức thì không chạy sao?"

"Vẫn chạy, Chu Sính chắc chắn chạy nhưng phu nhân hắn còn đang nằm trên giường bệnh." Từ Giản nói: "Ngươi giúp hắn chặn người để hắn trốn thoát đã là tận tình rồi.

Chỉ là Chu Sính không tranh thủ, chần chừ bị bắt, nếu không thì đâu cần ngươi cũng trèo tường.

Ta đến đây là để nói với ngươi, đừng nghĩ Chu Sính bị bắt thì người canh bên ngoài đã rút.

Bên ngoài vẫn có người theo dõi, ngươi trèo ra cũng chỉ có một kết quả thôi.

Nên tiết kiệm sức, ngoan ngoãn khai báo đi." 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.