Dưới hai chữ "ác mộng", đôi mắt Lâm Vân Yên mở to.
Câu trả lời khiến nàng rất bất ngờ, đồng thời ưu thế trước đó cũng tan biến.
Tình thế lại đảo ngược.
Bởi vì trong ký ức của nàng, hình như nàng chưa từng kể cho Từ Giản nghe những chuyện thời thơ ấu này.
Vừa nhấn mạnh "nhận thức chung" xong đã bị đâm thủng nền tảng của nhận thức đó không vững chắc...
Dù Lâm Vân Yên vốn kể chuyện không đổi sắc mặt, lúc này trong lòng cũng dâng lên chút hổ thẹn.
Không nhiều, nhưng có là có.
Lâm Vân Yên tuân theo nguyên tắc thực sự, quyết định củng cố lại nền tảng.
Rót thêm chén trà để trấn tĩnh lại, nàng nói: "Quả thật là chuyện từ rất nhỏ rồi.
Những năm đó ban đêm ta thường gặp ác mộng, tỉnh dậy là khóc, trẻ con mà nên cũng dễ hiểu. Mặc dù đã đeo đủ loại bùa bình an, Hoàng Thái hậu còn mời cao nhân tụng kinh cho ta, nhưng không hiệu quả mấy.
Lớn thêm chút nữa, ta có thể kể lại tình cảnh trong mơ.
Là lửa lớn, xung quanh toàn lửa, mẫu thân xảy ra chuyện khi ta không ở bên, nhưng không biết vì sao ta lại mơ thấy hoàn cảnh của người khi đó.
Trong cung và trong phủ đều rất lo lắng, nghĩ ra đủ cách.
Kết quả một ngày nào đó, đột nhiên ta không mơ thấy nữa, có lẽ do ta đã lớn thêm chăng.
Không xảy ra nữa, tất nhiên cũng không nhắc đến."
Nói ra, nếu không phải ngày đó nàng cũng trải qua một trận lửa lớn không đường thoát, mở mắt ra đã trở về tuổi này thì có lẽ nàng cũng không vô cớ nhớ đến ác mộng thời thơ ấu.
Kể xong chuyện cũ, nền tảng này cũng không khiến người ta vui vẻ.
Thấy đôi mày Từ Giản nhíu lại, Lâm Vân Yên đoán được suy nghĩ của hắn.
Từ Giản đang hối hận.
Hối hận vì đã để nàng kể lại chuyện xưa này.
Không phải vì khiến nàng nhớ lại nỗi buồn thời thơ ấu, mà là hắn và nàng đã cùng trải qua một trận lửa lớn.
Có những chuyện trong lòng hiểu mà không nói ra, nếu thực sự phân tích thì lại không biết bắt đầu từ đâu, nhất thời chỉ còn sự im lặng lan tỏa.
May thay nói về việc tô vẽ bầu không khí thì cả hai đều là cao thủ.
Sau ba chén trà, Lâm Vân Yên chuyển chủ đề thẳng sang Vương nương tử.
"Theo lời của Chu Trán, mối quan hệ giữa cha nàng và Vương nương tử đã kéo dài nhiều năm." Lâm Vân Yên suy nghĩ: "Trước đây chúng ta nghi ngờ đứa bé đó chưa chắc là con ruột của Chu Sính, hoặc chưa chắc là con của Vương nương tử, nhưng thực tế, nếu hỏi thêm hàng xóm láng giềng, cũng có thể thu được chút manh mối."
Từ Giản gật đầu: "Phủ Thuận Thiên đang điều tra sách cấm, dù Chu Sính có chối thế nào nhưng với thái độ phá án của Đan Thận thì cũng sẽ hỏi thêm vài câu."
Còn về thu hoạch...
Chỉ dựa vào mấy lời của Lý Nguyên Phát, Đan Thận dù có nghi ngờ Chu Sính hay không thì cũng không làm gì được hắn.
Mà tên Lý Nguyên Phát kia, nếu không phải ngốc thì cũng nên nghĩ cách tự cứu rồi.
Hai người nói qua nói lại, ban đầu còn có chút liên hệ, về sau lại mỗi người một ý.
Nhưng cả hai đều không cảm thấy cách trao đổi này có vấn đề gì, trong sự không ăn ý ấy, họ đã sắp xếp xong suy nghĩ của mình.
*
Chạng vạng.
Trong ngự thư phòng, Đan Thận cung kính đứng.
Thánh thượng ngẩng đầu khỏi tấu chương: "Hai rương lớn toàn là sách cấm của triều đình? Đào được từ nền nhà ở ngõ Lão Thật sao?"
"Đúng là vậy." Đan Thận cân nhắc nói.
Thánh thượng lại nói: "Xem quá trình trên tấu chương của khanh, vụ án này khá rõ ràng, nên xử thế nào thì xử thế ấy."
Đan Thận lộ vẻ do dự.
Trên tấu chương viết đều là "sự thật", từ một đến hai rồi ba, xảy ra gì viết nấy, nhưng còn nhiều tình huống không chắc chắn chưa đưa vào.
Ví dụ, những sách cấm đó trông quả thật khá cũ, nhưng chúng không giống như đã bị chôn lâu trong đất, dù được đựng trong rương đồng, trạng thái của chúng vẫn quá tốt.
Lại ví dụ, Chu Sính có liên quan đến vụ này hay không?
"Thần nghĩ nên tiếp tục điều tra thêm, có lẽ sẽ có thu hoạch khác." Đan Thận cẩn thận đề nghị: "Chỉ là liên quan đến phủ Anh Quốc công, trong tình huống chứng cứ không đủ..."
Ông thực sự lực bất tòng tâm.
Ông cầm tấu chương đến trước ngự tiền, bẩm báo sự việc chỉ là cái cớ, thực chất muốn nhờ viện binh.
Chỉ cần Thánh thượng mở miệng bảo Chu Sính hợp tác, Đan Thận sẽ không vất vả điều tra như vậy.
Thánh thượng hiểu ý của Đan Thận: "Khanh không bỏ qua bất kỳ manh mối nào, đó là tốt, chỉ có điều..."
Vì một lời của tên trộm mà quá nghiêm túc thì e là hơi quá mức.
Đan Thận nghiêm túc không sao nhưng Thánh thượng thì khác, nếu ngài tỏ ý muốn phủ Anh Quốc công thế này thế kia thì rất giống như mượn cớ gây chuyện với nhà họ Chu.
"Nếu khanh đã có nghi vấn thì nên bỏ thêm công sức." Thánh thượng nói: "Nếu có thêm chứng cứ chứng minh Chu Sính có liên quan đến vụ án, rồi triệu hắn đến hỏi cũng không muộn."
Đan Thận biết tiến triển đại khái chỉ đến vậy, nên chuẩn bị hành lễ cáo lui.
Đúng lúc đó, bên ngoài có nội thị vào thông báo.
Cao công công đi hỏi một tiếng, trở lại ghé bên tai Thánh thượng: "Phụ Quốc công đến."
Trong mắt Thánh thượng lóe lên vẻ do dự.
Ông biết ý của Từ Giản.
Trước đây ông đã khuyên Từ Giản vài câu, Từ Giản tuy tuổi còn trẻ nhưng tính cách giống ông nội, đã cố chấp là rất cố chấp.
Ông hiểu sự lo lắng và khó xử của Từ Giản, hai bên đã nghiêm túc trao đổi, lời nói điểm đến là dừng, cũng không có gì không thoải mái, chỉ là cảm thấy tiếc nuối...
Một người tốt như vậy, ông không nỡ để hắn mai một.
Hôm nay Từ Giản đến, chắc vẫn là để từ chối.
Nghĩ đến đây, lại nhìn Đan Thận trước mặt, Thánh thượng nói: "Đan ái khanh..."
Đan Thận vội nói: "Thần cáo lui."
"Không cần đi vội." Thánh thượng bảo Cao công công dẫn Từ Giản vào, rồi nói với Đan Thận: "Khanh không phải đang thiếu người trấn giữ sao? Nếu khanh có thể thuyết phục Từ Giản, thì để hắn đi."
Đan Thận: ?!
Từ Giản bước vào cung kính hành lễ: "Quấy rầy Thánh thượng và Đan đại nhân nói chuyện chính sự rồi."
"Đang nói với Đan ái khanh về chuyện hai rương sách cấm." Thánh thượng nhấp một ngụm trà: "Khanh hẳn đã nghe nói rồi nhỉ?"
"Đã nghe rồi." Từ Giản trả lời.
Đan Thận đang suy nghĩ nên mở lời thế nào.
Với Từ Giản, Đan Thận chỉ biết sơ sơ, trên triều gặp thì hành lễ, ngoài ra không có giao lưu khác.
Ông là quan văn, Từ Giản là công thần, tuổi tác chênh lệch một bậc, Từ Giản lại lên triều điểm danh, xuống triều nhàn tản, căn bản không cùng đường.
Nghĩ lại, Phụ Quốc công trẻ tuổi chắc không có kinh nghiệm gì đối với việc quan nha phá án.
Đan Thận muốn mời một người trấn giữ nhưng không muốn mời một vị tổ tông.
Nhưng Thánh thượng đã nói, Đan Thận không mời cũng phải mời, chỉ mong vị này chỉ ra mặt, không tùy tiện chỉ điểm.
"Vụ án này nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng bên trong còn nhiều điều, hạ quan đang tích cực điều tra." Đan Thận chắp tay với Từ Giản: "Phụ Quốc công có hứng thú, đến phủ Thuận Thiên một chuyến chăng?"
Lông mày Từ Giản hơi nhướng lên.
Thánh thượng theo lời của Đan Thận, nói với Từ Giản: "Khanh đã không thích đi lại quanh Thiên Bộ Lang thì chi bằng nhận lời Đan khanh, đến phủ Thuận Thiên giúp đỡ vài ngày?"
Nói xong, ông cũng không cho Từ Giản cơ hội từ chối.
"Khanh cứ coi như đến công đường uống trà, không cần khanh phá án, cũng không cần khanh xét xử, khanh chỉ cần ngồi đó thôi." Thánh thượng nói.
Thứ nhất, giúp Đan Thận trấn giữ.
Thứ hai, nếu Từ Giản từ đó nảy sinh hứng thú với việc xét xử, sau này đến các nha môn như Tam Ty, cũng có thể phát huy tài năng.
Ánh mắt Từ Giản lướt qua giữa Thánh thượng và Đan Thận, cúi đầu, đồng ý.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]