"Hả?" Trần Quế sững sờ. Hắn không tin vào tai mình. Chuyện này còn khiến hắn cảm thấy khó tin hơn cả khi Liêu Tử nói rằng không tìm thấy gì. "Cả một ngõ Lão Thật tổng cộng sáu mươi ba căn nhà."
Trần Quế giơ hai tay, một tay chỉ số sáu, một tay chỉ số ba: "Người muốn đào hết sao?" Vãn Nguyệt cũng ngẩn người. Không tìm thấy bảo bối, thì tiếp tục tìm, nghe ra cũng không sai. Chỉ là cách làm này có phải hơi quá không?
Theo phản xạ, nàng làm theo động tác của Trần Quế, giơ tay đếm: "Hình như có hơi nhiều..." Lâm Vân Yên bị vẻ ngây ngô của Vãn Nguyệt chọc cười, nàng nắm lấy hai tay nàng ta, quay sang nói với Trần Quế: "Ngươi cứ tới Đào Hạch Trai nói vậy, đừng quên kể về mấy căn nhà đã đào và việc có người rình rập ngoài ngõ, để xem Quốc công gia có phản ứng gì." Trần Quế gật đầu.
Đào toàn bộ lên rồi sửa chữa và gia cố lại, cần nhân lực và thời gian, nói trắng ra là sẽ tốn thêm tiền so với ngân sách hiện tại. Phụ Quốc công là ông chủ lớn, là người bỏ tiền nhiều.
Trần Quế theo lời dặn, tới Đào Hạch Trai. Ông chủ đang đọc sách, nghe xong ý của Trần Quế bèn chỉ tay về phía sau: "Đông gia đến thật đúng lúc, gia vừa mới tới không lâu." Trần Quế cảm ơn rồi đi về phía sân sau.
Vén màn lên, hắn ló đầu ra, liếc mắt một cái đã thấy Từ Giản. Từ Giản ngồi trên ghế đá, trước mặt là bàn cờ đá, quân đen trắng đều bên cạnh, tự đánh với chính mình. Trần Quế đi tới chào hỏi, liếc nhìn thế cờ...
Nhìn không ra. Thậm chí bên nào chiếm ưu thế cũng không phân biệt nổi. Thu lại tâm tư, Trần Quế theo lời dặn của Lâm Vân Yên, kể lại mọi chuyện theo thứ tự. Từ Giản vừa nghe vừa không ngừng hạ cờ.
Đợi Trần Quế nói xong, hắn mới chậm rãi hỏi: "Quận chúa đích thân đến ngõ Lão Thật xem à? Nàng chọn chỗ đào nhưng lại trống không sao?" "Đúng là nàng đã đích thân đến."
Trần Quế trả lời xong, nhớ lại Lâm Vân Yên đã dặn không cần giấu giếm, bèn kể thêm cách nàng xác định vị trí: "Nền đất chỗ đó quả thật quá tệ, dù không định đào, Cao An cũng phải sửa lại." "Nghe nói thì suy nghĩ này có vẻ không sai." Từ Giản nhận xét: "Chỉ là rảnh rỗi quá." Trần Quế chợt không hiểu.
Từ Giản nhón một quân cờ, nói: "Nếu ta đào được thì lẽ nào lại tự chiếm làm của riêng?" Trần Quế lúc này mới vỡ lẽ. Tin tức mà quận chúa nhận được không sai, Phụ Quốc công cũng đã hay tin.
Nhớ tới mấy kẻ lén lút ngoài con ngõ, Trần Quế suy ngẫm: ngoài hai vị đông gia, hẳn vẫn có kẻ khác biết chuyện và muốn cướp phần. Thế nhưng có một điểm Trần Quế vẫn chưa thông.
Nếu Quận chúa đã không nghĩ sai, thì sao lại không đào được gì? Quân cờ rơi xuống bàn, phát ra âm thanh giòn tan. Từ Giản lại cầm một quân khác, giọng điệu vẫn bình thản: "Vậy thì cứ theo lời Quận chúa, đào hết toàn bộ." Trần Quế nghe vậy nhìn Từ Giản, lần này, hắn đã cố gắng giữ tay lại, không giơ sáu hay ba ngón tay nữa.
Ổn định tinh thần, hắn nói: "Nếu phải đào hết, chưa kể nhân công, còn phải gấp rút mua đất để đắp. Sau khi đào đất, cũng không thể lập tức xây mới, cần đảm bảo khô ráo, chắc chắn.
Dạo này thời tiết còn tốt, nhưng nếu kéo dài đến mùa mưa tuyết ở kinh thành, công trình không khỏi bị chậm lại. Nếu không thể hoàn thành trước năm mới..."
"Trần Đông gia nói tất có lý, thời gian thi công rất quan trọng." nói đến đây, Từ Giản bỗng đổi giọng: "Nhưng mà, điều cốt lõi khi xây dựng nhà cửa là nền móng phải vững chắc, chúng ta không làm việc thất đức, đã làm thì phải làm cho tốt."
Trần Quế: ... Chỗ thiếu nền, sáng nay đã đào rồi; còn những chỗ còn nguyên vẹn, nền ấy thực ra không tệ. Chỉ cần không xây cao, cả trăm năm cũng không sập được. Trần Quế cũng là người làm ăn có tâm, không phải kẻ thất đức.
Khoan đã. Quận chúa chẳng phải đang muốn đào để tìm báu vật sao? Phụ Quốc công chẳng phải cũng định đào ra rồi chia phần sao? Rõ ràng mục đích là đào báu vật, nhưng nghe Quốc công gia nói, củng cố nền móng lại trở thành ưu tiên hàng đầu.
Trần Quế xoa mũi, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên lời của bậc cao nhân, thâm sâu khó lường. Hai vị Đông gia đều đã quyết định đào, việc lợi hại cũng đã phân tích, Trần Quế tất nhiên sẽ làm theo ý họ. "Còn những kẻ lén lút ngoài ngõ."
Hắn hỏi thêm: "Phải xử lý thế nào ạ?" "Kẻ có ý đồ xấu, không tuân thủ pháp luật."
Ánh mắt Từ Giản không rời khỏi bàn cờ, thản nhiên đáp: "Bảo Cao An bắt hết giao cho nha môn phủ Thuận Thiên xử lý." Trần Quế nghe vậy, im lặng suy nghĩ hồi lâu, không đáp lại cũng không phản đối.
Bình thường, thương nhân vốn chẳng mấy ai muốn dây dưa với nha môn, huống chi ngay cả người thường xuyên ra vào chốn đó như hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ mang ai vào đấy.
Nói cho cùng, lòng dạ xấu xa thì có, nhưng phạm luật thì... Pháp luật đâu có cấm người ta ngó nghiêng chứ? Không hiểu thì không hiểu, nhưng đối diện với vị công tử trẻ tuổi kia, trong lòng Trần Quế vẫn có chút kiêng dè, nên chẳng dám hỏi kỹ hơn.
Ra khỏi Đào Hạch Trai, hắn dặn Liêu Tử đi báo với Cao An, còn mình thì tới chỗ Lâm Vân Yên báo lại tình hình. "Quốc công gia nói làm theo ý của người." Trần Quế thưa. Lâm Vân Yên nghe kết quả cũng không quá bất ngờ, thuận miệng hỏi: "Ngài ấy còn nói gì nữa?"
"Ngài ấy..." Trần Quế vừa định mở miệng, lại kịp thời nuốt lời. Không thể nào nói ra lời phê bình kiểu "Nàng rảnh rỗi quá" của Quốc công gia được.
Nếu hai chủ nhân mất hòa khí, chuyện làm ăn cũng chẳng ổn.
"Tiểu nhân hỏi ngài ấy nên xử trí đám người kia thế nào, ngài bảo Cao An mang chúng đến nha môn." Trần Quế nói tiếp: "Tiểu nhân vốn nghĩ, hoặc là đuổi đi, hoặc lặng lẽ theo dõi xem có ai đứng sau, không ngờ Quốc công gia lại quyết liệt như vậy." Vừa dứt lời, hắn đã thấy Lâm Vân Yên mỉm cười, đôi mắt cong cong.
Quận chúa đã lập tức hiểu được ý Quốc công gia rồi sao? "Người ta đâu có trộm cắp gì, sao mà mang lên nha môn được chứ?" Trần Quế ngạc nhiên hỏi, nghĩ ngợi rồi bổ sung thêm: "Thực ra tiểu nhân không hiểu rõ, lỡ như Cao An cũng không thông suốt, vô tình mang người lên mà chẳng biết nói thế nào."
Lâm Vân Yên lại cười nhẹ.
Chuyện này, với nàng và Từ Giản đều dễ hiểu, chỉ là với Trần Quế thì khó mà giải thích. Từ kết quả buổi sáng nay, nàng đã nhận ra hai thương nhân kia vốn dĩ nhắm vào vàng, mà vị trí cụ thể của nó không thể dựa theo cách suy nghĩ thông thường để đoán ra, chỉ có cách đào hết lên.
Giờ đây, những kẻ lén lút theo dõi hẳn là do hai thương nhân kia sai đến. Liên quan đến cái chết của Trần Quế, tên của họ đã khắc sâu trong tâm trí Từ Giản và Lâm Vân Yên. Muốn tra xét gốc rễ của chúng, chỉ cần trực tiếp hành động, không cần dựa vào việc theo dõi.
Còn việc đưa kẻ do thám lên phủ Thuận Thiên, một là để nha môn có ghi chép, sau này nếu có chuyện xảy ra, họ tự khắc sẽ lần theo mà điều tra, không cần phải đến lúc ấy mới tìm cách nhắc nhở tri phủ; hai là, chẳng có tên do thám nào vào nha môn mà dễ dàng ra lại, chúng vừa thoát ra chắc chắn sẽ gấp rút tìm kẻ đứng sau để bàn bạc, lúc đó theo dõi cũng chưa muộn.
Khi ấy, hai bên vừa khớp, có phải hai thương nhân kia hay không thì sẽ lập tức có đáp án.
"Cứ để Cao An làm theo, chuyện sau đó không cần ta lo nữa, công tử sẽ thu xếp." Rời khỏi đại sảnh, Trần Quế nheo mắt nhìn lên trời. Kinh Đông gia hôm ấy nói có lý lắm. Giữa Quận chúa và Quốc công gia, dường như thật sự có chút tâm ý tương thông.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]