Thấy Trịnh Lưu vẫn không chịu nhận sai, Trịnh Du ra hiệu cho các ma ma đưa nàng rời khỏi, tránh để tình hình tệ thêm. Trịnh Lưu rõ ràng không cam lòng, nhưng các ma ma lo nàng sẽ gây rối tiếp nên chẳng màng lễ nghi, gần như phải bịt miệng và kéo nàng đi.
Không có kẻ quấy rối, Trịnh Du cuối cùng cũng không lo bị cản trở nữa, gượng gạo nở nụ cười, nàng trịnh trọng nói: "Vốn dĩ chỉ là buổi tụ họp vui vẻ của các tỷ muội, nhưng A Lưu quá bướng bỉnh, không những làm mọi người mất hứng mà còn suýt khiến Vân Phương mang tiếng oan..."
"Ta thấy ngươi cũng mệt rồi." Lâm Vân Yên nhẹ giọng, không còn khó chịu khi đối diện với Trịnh Du: "Chúng ta sẽ đi ngay bây giờ."
Lâm Vân Yên vừa dứt lời, Lâm Vân Phương đã vội khoác tay nàng, chuẩn bị rời đi.
Trịnh Du thấy vậy, vội vàng ôm lấy bức tranh đặt trên bàn đuổi theo: "Đại công tử của nhà ngươi rất thích thứ này, Vân Phương muội muội hãy mang về, ban đầu muội cũng là người thắng nhiều nhất."
"Không cần." Lâm Vân Phương từ chối: "Nhìn thấy nó, ta lại nhớ đến việc mình suýt phải chịu oan khuất lớn; ca ca ta cũng vậy, mỗi lần thấy nó sẽ lại nhớ đến việc ta vì muốn giành tranh mà suýt bị đâm sau lưng."
Trịnh Du á khẩu, chỉ biết buồn bã ôm lại bức tranh.
Không tặng được vật nhưng vẫn phải tiễn khách đến cùng.
Khi đến bên xe ngựa, Lâm Vân Yên để Lâm Vân Phương lên xe trước, rồi hạ giọng nói với Trịnh Du.
"Hôm nay là Trịnh Lưu sai, oan có đầu nợ có chủ, ta không có ác cảm với ngươi."
"Ngươi cũng không dễ dàng gì. Làm tỷ tỷ, bao nhiêu chuyện rắc rối của muội muội đều phải đứng ra thu dọn."
"Nàng có cảm kích thì cũng đỡ buồn lòng, nhưng nếu chẳng cảm kích chút nào..."
"Nhưng không quan tâm cũng không được. Người xưa vẫn nói 'Một người vinh, cả nhà vinh; một người nhục, cả nhà nhục'. Nàng không tốt, ngươi cũng bị liên lụy."
"Ngươi là tỷ tỷ, hãy kiên nhẫn mở lòng với nàng."
Nói xong, Lâm Vân Yên mới bước lên xe, rời đi.
Phu xe quất roi, bánh xe lăn đều về phía trước.
Đợi thật lâu, Trịnh Du mới ngẩng đầu lên dõi theo chiếc xe ngựa ngày một xa dần.
Những đạo lý Quận chúa vừa nói, nàng nào phải không hiểu.
Những chị em nhà khác, dẫu chẳng phải lúc nào cũng hòa thuận, ít ra cũng không gây ra mớ hỗn độn như thế này. Còn nàng, số kiếp thế nào lại gặp phải một người như A Lưu...
Hôm nay đông người, nàng không thể bịt miệng từng người một, chuyện xảy ra ở hội hoa chắc chắn sẽ lan truyền khắp nơi.
Thiên hạ sẽ cười nhạo A Lưu, mà cũng chẳng tha cho nàng.
Mất mặt thật rồi.
Tất cả là lỗi của Trịnh Lưu.
Trong khi đó, xe ngựa vẫn lăn bánh qua từng con phố.
Lâm Vân Phương ngồi cạnh chị gái, hỏi: "Vừa nãy, Nhị tỷ đã nói gì với nàng ấy thế?"
"Chỉ là tâm sự chút thôi." Lâm Vân Yên thản nhiên đáp: "Làm tỷ tỷ thì nên chia sẻ với nhau mà."
Dù sao, ngày xưa lúc Vân Phương rơi xuống tận đáy là do Trịnh Lưu đã ra tay. Nhưng Trịnh Du cũng chẳng vô can, nàng còn là người làm chứng cho trò hãm hại đó.
Trịnh Lưu tuy thủ đoạn vụng về, nhưng vì có bằng chứng rành rành nên chiếm thế thượng phong.
Vân Phương mỗi khi sốt ruột lại hóa vụng về, trong khi Trịnh Lưu cố tình khiêu khích để nàng càng lúng túng. Còn Trịnh Du thì không hề bước ra ngăn cản tình thế.
Tệ hơn nữa là để bênh vực Trịnh Lưu, nàng còn dám nói đã thấy Vân Phương giấu bài.
Điền Thanh thì luôn nghe theo hai chị họ. Chu Trán thấy có cả nhân chứng và vật chứng, tất nhiên không tin những lời lắp bắp của Lâm Vân Phương. Các cô gái khác không có mặt lúc đánh bài nên chẳng ai nói thêm được điều gì, thế là mọi chuyện kết thúc với kết luận Vân Phương có tội.
Dù Trịnh Du không nhìn thấu được mưu kế của Trịnh Lưu, hay biết rõ nhưng vì muốn tránh liên lụy nên làm chứng gian, Lâm Vân Yên vẫn sẽ "trả lại" cho nàng ta một bài học thích đáng.
Để hai chị em họ tự cãi nhau thôi.
Chị em ruột thịt nhìn vậy tưởng là dễ bỏ qua, nhưng thực tế không phải thế.
Nhất là khi liên quan đến lợi ích riêng, lại thêm lời đồn thổi khắp nơi, Trịnh Lưu thì không biết hối cải, còn người lớn thì giả vờ bao che, mâu thuẫn sẽ tích tụ cho đến ngày bùng nổ.
Lâm Vân Yên nghĩ đến chuyện cũ, quay sang nhìn em gái.
Vân Phương trông có chút ngơ ngẩn, tâm trí dường như đang để tận đâu.
"Tam muội..." Lâm Vân Yên gọi.
Vân Phương giật mình tỉnh lại, đôi mắt mờ mịt nhìn chị gái: "Chuyện gì vậy ạ?"
Nhìn ánh mắt ấy, Lâm Vân Yên lập tức hiểu ra.
Những thứ vừa rồi, Vân Phương đã trải qua và vượt qua, nhưng trong lòng vẫn còn thấp thỏm lo sợ.
Nếu như nàng thực sự bị Trịnh Lưu hãm hại thành công...
Lâm Vân Phương biết rõ nếu điều đó xảy ra, nàng và chị gái sẽ phải đối mặt với những gì sau này.
"Chỉ là kết bạn không đúng thôi." Lâm Vân Yên nói nhẹ nhàng: "Muội đâu phải thần tiên mà có thể nhìn thấu người ngay từ đầu chứ. Ai mà chẳng từng nhìn lầm người. Nhà chúng ta từ tổ mẫu, mẫu thân cho đến chúng ta, mấy hôm trước không phải cũng đã tin lầm một người mặc váy đó sao?"
Dù tâm trạng chưa khá hơn, nghe chị gái nói đến đây, Lâm Vân Phương vẫn không nhịn được bật cười.
"Nhìn nhầm cũng không sao." Lâm Vân Yên cười nói tiếp: "Quan trọng là khi đối phương để lộ móng vuốt, phải biết lột trần lớp da của nó."
"Muội biết rồi." Vân Phương đáp, giọng lí nhí: "Nhưng mỗi lần muội định giải thích thì lại càng không nói rõ được, vừa nói được vài câu thì nàng ta đã chuyển sang chuyện khác. Muội đâu được như Nhị tỷ, luôn bình tĩnh đối đáp."
Lâm Vân Yên bật cười.
Ngày trước, nàng từng bận tâm đến danh tiếng của mình, đến danh dự của Hoàng Thái hậu, lo lắng đủ điều, cuối cùng cũng chẳng thể chu toàn mọi chuyện.
Cái sự bình tĩnh, tự tin hôm nay của nàng là nhờ những lần lĩnh đủ dao đâm, chảy máu đến đau thấu tim gan mà rèn giũa nên.
Tất nhiên, nàng không muốn em gái mình phải lăn lộn trong bể đau thương như thế.
Dù lần này nàng có chuẩn bị trước, nhưng chẳng ai dám chắc mọi thứ sẽ diễn ra đúng kế hoạch. Đời người còn nhiều tình huống bất ngờ. Muốn rút lui an toàn, hoặc thậm chí phản công mạnh mẽ, thì làm việc phải có phương pháp.
"Không khó đâu." Lâm Vân Yên chậm rãi giảng giải cho Lâm Vân Phương: "Chỉ cần nhớ, hãy làm theo ý mình, tuyệt đối không để người khác dẫn dắt. Và điều cốt yếu để không bị dẫn dắt chính là không tự biện hộ. Một khi rơi vào vòng xoáy biện hộ, thì sẽ chẳng bao giờ kết thúc."
Lâm Vân Phương nghe nhưng chưa hiểu hết.
"Nếu Trịnh Lưu nói muội gian lận, đừng vội nói mình không có, muội hãy đưa vấn đề trở lại, bắt nàng chứng minh muội đã gian lận thế nào."
"Nàng nói bài nằm dưới bàn, muội đừng vội nói mình không biết, muội hãy hỏi lại, bài nằm ở đó từ lúc nào, vì sao lại có, sao nàng ta thấy."
Nghe Lâm Vân Yên giải thích, Lâm Vân Phương mơ hồ nắm được chút ý.
"Nhưng nếu nàng không trả lời mà cứ mãi chất vấn muội thì sao?" Lâm Vân Phương hỏi.
Lâm Vân Yên cười: "Có người nói không cần nghĩ ngợi, lời nói ra là tự nhiên; có người suy nghĩ kỹ càng, cân nhắc ba lần mới thốt thành lời. Muội không quen nói nhanh thì cứ từ tốn, giữ giọng bình thản, chậm rãi trả lại từng câu hỏi cho nàng. Muội càng bình tĩnh, trong mắt người khác càng có vẻ tự tin, mà nàng ta chỉ càng sốt ruột hơn thôi. Nàng ta sốt ruột, thì người ngoài nhìn nàng ta thế nào?"
"Lo lắng, sốt sắng, hối hả, cứ mãi lớn tiếng, không có quy củ, thật là xấu mặt, không đứng đắn..." Lâm Vân Phương ngộ ra.
Lâm Vân Yên bật cười.
Quả nhiên là con gái phủ Thành Ý Bá, quả nhiên học từ Tiểu Đoạn Thị.
Lâm Vân Phương lại hỏi: "Nếu gặp phải người hoàn toàn không nôn nóng thì sao?"
"Vậy thì..." Lâm Vân Yên chớp mắt, chân thành nói: "Gặp kẻ cao tay mà muội đối phó không nổi thì đừng tự ý liều lĩnh, cứ thành thật mà đi gọi cứu viện, ta sẽ giúp muội."
Khói mù trong lòng bỗng tan biến, Lâm Vân Phương tươi cười rạng rỡ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]