Buổi trưa, Hách Thông phán ngồi trên hành lang, vừa cầm màn thầu nhai vừa xem tranh vẽ. Hôm qua, sau khi họa sĩ vẽ xong, ông chỉ liếc qua đại khái, không để tâm. Nay phủ Hứa Quốc công lại đem tranh tới hỏi, ông ngó kỹ vài lượt, càng ngắm càng thấy quen.
Dù quen thuộc là vậy nhưng miệng ông vẫn không hé ra nửa lời.
Ông chỉ xin gia nhân Tô gia một bức, bảo là để xem xét kỹ hơn, tối về còn đưa hàng xóm xung quanh cùng xem.
Lúc này, ông đang chăm chú nhìn bức tranh mà ngẫm nghĩ.
"Ngài đang dùng bữa đấy ạ?"
Nghe tiếng, Hách Thông phán ngẩng lên thì thấy Kinh Đại Bão tay xách theo túi bao, tới gần.
Kinh Đại Bão đứng bên cạnh, dáng người tròn trĩnh, khi ngồi xuống vẫn giữ vững thăng bằng: "Ồ, đây là bức tranh gì vậy? Người phạm tội bị truy nã sao? Ta đâu thấy cáo thị nào ở cổng thành đâu."
Hách Thông phán lau tay, kéo Kinh Đại Bão lại gần, hạ giọng: "Ngươi đến đúng lúc lắm, giúp ta xem thử người trong tranh này có phải quen mắt không?"
"Ồ." Kinh Đại Bão nheo mắt, nhìn kỹ: "Người này tướng mạo không tồi, trán đầy đặn, chắc chắn sẽ phát tài."
Hách Thông phán nhìn quanh, giọng càng thấp hơn: "Ta nhớ là Trần Quế từng tìm ngươi đúng không? Nhìn kỹ lại xem có giống Trần Quế không?"
"Trần Quế ư?" Kinh Đại Bão giả vờ suy nghĩ: "Nhớ rồi, là người muốn mở quán ở ngõ Lão Thật? Hắn từng tìm ta muốn chia phần. Nhưng không đàm phán được. Nếu ngài hỏi có giống không..."
"Ta không vòng vo với ngươi nữa." Hách Thông phán liếm môi: "Đây là bức tranh phủ Hứa Quốc công dựa theo lời khai của hai tiểu quan mà vẽ ra. Ta đoán Trần Quế đã nhúng tay vào trong chuyện này. Hai tên đó cũng là kẻ tinh ranh, chẳng biết có phải cố ý không, tranh vẽ ra vừa giống vừa không giống. Nếu không phải ta quen mặt Trần Quế, e rằng cũng chẳng nhận ra."
Kinh Đại Bão hỏi lại: "Nếu không giống lắm thì sao ngài chắc chắn là hắn?"
"Trần Quế là đồng tông của Nhị phu nhân phủ Thành Ý Bá, dù đã ra ngoài nhưng vẫn có mối quan hệ tốt. Hắn thường uống rượu với Nhị lão gia, mặt dày còn có thể gọi đại tiểu thư của phủ một tiếng 'cháu gái'. Quan hệ như thế sao có thể vừa mắt một công tử Tô gia hư đốn như thế?"
Hách Thông phán giải thích xong, bèn bĩu môi lẩm bẩm: "Dù sao, nghĩ đến chuyện đó ta đã nuốt không nổi cơm rồi."
Kinh Đại Bão vẫn chưa đổi ý, chỉ nói: "Ngài làm quan trong phủ, trăm cảnh đều đã từng thấy, sao lại không ăn nổi cớm?"
"Ồ, để ta nói cho ngươi nghe nhé Kinh Đông gia, bao nhiêu năm làm quan, ta từng thấy cảnh cụt tay cụt chân, bị thiêu cháy, thậm chí bị chặt ra từng mảnh, ta vẫn ăn ngon như thường." Hách Thông phán nói xong, tự mình cũng ngượng ngùng gãi đầu: "Nói hơi xa rồi, chuyện là về Tô tam, cảnh đó, đêm trước khi hắn bị đưa vào nha môn, thật là... Ai nhìn cũng không muốn ăn. Loạn lắm.
Trần Quế đang ở ngõ Thanh Ngư, ta không tiện tìm hắn, ngươi thay ta đi một chuyến, nếu chuyện này đúng là do hắn làm thì bảo hắn đừng ra mặt ở phố Tây nữa, càng đừng bén mảng tới nha môn. Nhỡ bị nhận diện thì rắc rối đấy."
Kinh Đại Bão nghe xong thì hỏi: "Nếu đúng là hắn làm ngài còn muốn che chở hắn sao?"
Hách Thông phán cười khẩy: "Nếu khắp kinh thành, tất cả công tử thế gia đều như Thành Ý Bá phủ thì ta sẽ bớt được bao nhiêu việc. Thêm nữa, Trần Quế là người thật thà, dù có làm thật cũng không thể trách hắn. Bản thân Tô tam công tử chẳng sạch sẽ gì, đúng không?"
"Ngài đã nói vậy thì ta nhất định sẽ đi một chuyến. Ta cũng không ưa loại người bẩn thỉu ấy." Kinh Đại Bão nói tiếp: "Hôm nay ta đến là báo với ngài rằng, nhiều nhất bảy tám ngày nữa ta sẽ về Dư Hàng, việc sửa chữa do Cao An giám sát, ngài và các đại nhân cứ yên tâm, nhất định sẽ làm tốt. Đợi khi mùa thu hoạch xong, lương thực nhập kho, ta sẽ lại về kinh."
Hai người trò chuyện thêm đôi câu về việc ở ngõ Lão Thật thì Kinh Đại Bão mới vội vã rời khỏi nha môn.
Khách điếm xưa nay là nơi có tin tức lưu thông nhanh nhạy. Ông ta sống ở lầu Kim Mãn, sáng hôm qua đã nghe phong thanh chuyện xấu của Tô Kha.
Hôm nay lại đi một vòng phố Tây, thấy không ít người cầm bức họa đi tìm, đang cân nhắc xem có nên đến Phủ Thuận Thiên hỏi thăm chút tin tức hay không, còn chưa kịp đi thì Tham Thần đã tìm đến.
Sau khi hỏi rõ, hắn cũng không chút chậm trễ, lập tức qua các ngõ phố mà đến Hạch Đào Trai. Trong hậu viện, Từ Giản ngồi dưới mái hiên nhâm nhi trà.
Kinh Đại Bão tiến lại, kể tường tận sự việc rồi hỏi: "Quốc công gia, đúng là Trần Quế làm sao?"
Từ Giản gật đầu nhạt nhẽo. Nghĩ đến việc Phủ Hứa Quốc công bị ăn phải đống đậu phụ thối, Kinh Đại Bão lại hỏi: "Phía sau là Quận chúa?"
Ngắm nhìn chén trà trong tay, Từ Giản thản nhiên đáp: "Không là nàng thì là ai? Trong phủ Thành Ý Bá toàn là người đoan chính, ai mà nghĩ ra được chiêu trò ném Tô Kha và mấy người kia trần trụi ra ngoài phố thế này chứ?"
Kinh Đại Bão nghe mà cười cũng không được, không cười cũng chẳng xong. Lời này như thể nói Quận chúa không phải là người trong phủ Thành Ý Bá vậy.
Lại nói, nếu không có Quận chúa nhúng tay vào thì liệu Quốc công gia có để tâm sao? Kinh Đại Bão vốn hiểu thấu mọi chuyện, cẩn thận cân nhắc rồi nói: "Vừa nãy khi qua lầu Kim Mãn, ta cũng nghe được vài lời đồn thổi, đại khái là Tam công tử Tô gia đã thành tâm hối lỗi nhưng Thành Ý Bá phủ vẫn không chịu gặp mặt... Mới qua ngày thứ hai, cứ để hắn quỳ thêm mấy ngày nữa thì lời lẽ sẽ thay đổi thôi."
"Phủ Hứa Quốc công không chịu bỏ qua ắt sẽ thổi phồng dư luận." Từ Giản chẳng hề ngạc nhiên: "Lâm Vân Yên đã liệu trước, đơn giản thế này nàng sẽ không để mình không có chuẩn bị đâu."
Dư luận như gió, có thể thổi về phía đông cũng có thể thổi về phía tây. Vị tiểu Quận chúa ấy hiện giờ thiếu gì tiền, chỉ cần bỏ chút tiền là có người tung tin ngay thôi.
"Quận chúa thông minh, hẳn là có chuẩn bị kỹ càng, chỉ là..." Kinh Đại Bão tiến lên một bước: "Nghe ý của Hách Thông phán, phủ Hứa Quốc công vẫn kiên quyết truy tìm kẻ đứng sau. Nếu quả thật tìm đến Trần Quế, hai tên tiểu tử kia lại là những kẻ thích gây rối, cuối cùng dù có phải hay không thì phủ Hứa Quốc công cũng sẽ đổ lỗi lên Trần Quế, và cáo buộc ngược lại Thành Ý Bá phủ vì muốn hủy hôn mà bày mưu tính kế. Lúc ấy, gió có thổi thế nào cũng không còn lợi thế nữa."
Nghe ý của Kinh Đại Bão, Từ Giản tựa lưng vào cột, ánh mắt đen nhánh thoáng nét cười không rõ: "Vậy ý ngươi là sao?"
"Nếu ngài có cách thì chẳng bằng giúp Quận chúa một tay?" Kinh Đại Bão đề nghị.
"Giúp nàng sao?" Từ Giản bật cười, giọng không giấu được vẻ thích thú: "Giờ này nàng còn đang đóng vai tội nghiệp trong Từ Ninh cung, cần gì người giúp chứ?"
Kinh Đại Bão cũng không nhịn được mà bật cười. Nghe kỹ đi, mỗi khi nhắc đến Quận chúa, tâm trạng Quốc công gia dường như có sự vui vẻ không thể nào che giấu được. Có lẽ Quốc công gia bị những chiêu trò của Quận chúa đối phó Phủ Hứa Quốc công chọc cười rồi.
Một màn kịch hay như vậy, người xem sao có thể không vui chứ? Huống hồ, người đứng sau lại là vị Quận chúa ấy. Nàng ra tay thật sự rất mạnh mẽ, khiến cho hắn thấy những lời đối đáp trêu chọc lần trước giữa nàng và Quốc công gia chẳng qua chỉ là liếc mắt đưa tình mà thôi.
"Vậy thì không giúp." Kinh Đại Bão lập tức đổi ý: "Sao ngài không thử châm thêm lửa vào?"
Từ Giản thoáng ngẩn người, như thể nghĩ đến điều gì đó, nụ cười trong ánh mắt càng rõ ràng hơn, khóe môi cong lên. Hắn đặt chén trà xuống, đứng dậy rảo bước ra ngoài. Vừa đi, hắn vừa nói: "Được."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]