Lãnh Lan bệnh. Dường như ưu sầu nhiều năm đã tiêu hao hết tất cả sức sống của hắn. Sau khi gặp được người hắn nhớ nhung, tinh thần của hắn đã cực kì mệt mỏi, không thể tiếp tục chống đỡ.
“Ta muốn dẫn hắn đi”. Đàm Toại Ảnh lẳng lặng quỳ trước mặt Lãnh Duệ, đôi mắt đẹp đẽ hẹp dài trong veo như mặt nước. “Nếu bệ hạ không yêu hắn nữa, vậy giao hắn cho ta, để ta tới yêu và bảo vệ Tam điện hạ đi”. Trước mặt Đàm Toại Ảnh dường như xuất hiện bóng người yếu đuối kia. Hắn dịu dàng mỉm cười.
Lãnh Duệ im lặng một lúc lâu, ngón tay đùa nghịch một mảnh lá rụng. Thật lâu sau, hắn mới sâu kín hỏi một câu. “Vì sao?”
“Ta cũng không biết, nhưng mấy năm gần đây ta thấy hắn không vui, nhìn hắn ưu sầu đau khổ, vô thức, tâm trạng của hắn bắt đầu tác động lòng ta. Ta thương cho sự bất đắc dĩ của hắn, cho cô đơn của hắn”. Đàm Toại Ảnh hơi cười. “Ta muốn bảo vệ hắn cả đời, muốn khoé mắt hắn không còn ưu sầu, đây chắc là tình yêu rồi”
“Vốn dĩ mỗi người đều có duyên phận của mình”. Lãnh Duệ thản nhiên cười cười, nhẹ nhàng buông phiến lá trong tay. “Đi đi, đối xử tốt với hắn, thật ra trong chuyện tình cảm, là ta phụ hắn trước”
“Đa tạ bệ hạ”. Đàm Toại Ảnh đứng lên, nhìn Lãnh Duệ thật sâu một cái, xoay người rời khỏi.
Đàm Toại Ảnh mang Lãnh Lan đi, lấy sự dịu dàng tỉ mỉ của hắn, sau này Lãnh Lan sẽ không chịu khổ nữa. Nhưng còn Lãnh Duệ, chiếm được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-thuy-han/130432/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.