Theo tiếng truyền báo, một bóng dáng màu đỏ như chim nhỏ bay vào. Đó là một thiếu nữ xinh đẹp đáng yêu. Nàng dừng giữa đại điện, gò má ngọc bạch hơi lộ ra đỏ ửng, ánh mắt chuyển động trên người Đàm Toại Ảnh, như minh châu sáng bóng.
“Duệ ca ca đâu? Sao không ở đây?”. Đôi mắt lấp lánh rơi vào trên người Đàm Toại Ảnh, thiếu nữ dùng thanh âm lanh lảnh hỏi.
Đàm Toại Ảnh cung kính đáp trả. “Thái tử còn chưa tới, mời công chúa chờ trong chốc lát”
Trên mặt Hạm Đạm công chúa lộ ra thất vọng, nàng quay đầu nhìn Lãnh Lan, quan sát từ trên xuống dưới một lát. “Ngươi là Lãnh Lan, đoạt ngôi vị hoàng đế của Duệ ca ca ư?”. Nàng lại nghiêng đầu nhìn Lãnh Giác. “Còn ngươi là Lãnh Giác ư? Các ngươi thật không biết xấu hổ, thế mà đoạt ngôi vị hoàng đế của Duệ ca ca”
“Công chúa xem ra không phải đến xuất giá mà là tới lo chuyện bao đồng”. Lãnh Giác mỉa mai nói.
“Ai nói ta không phải đến xuất giá?”. Hạm Đạm mím đôi môi đỏ tươi như anh đào, kiêu ngạo nhìn Lãnh Giác và Lãnh Lan. “Chẳng qua ta không muốn gả cho ngươi, mà phải gả cho Duệ ca ca. Nếu không phải Duệ ca ca nhờ ta hỗ trợ, ngươi muốn kết hôn với ta phải chờ kiếp sau. Ngoài ra, ta còn phải đưa các ngươi một món quà”
Hạm Đạm tươi cười, phất tay một cái, vài người nhanh chóng mang một người khác lên, sau khi để xuống lại lặng lẽ lui ra, nhìn qua là biết được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Người trên đất là Dịch Thuỷ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-thuy-han/130427/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.