Đầu mùa xuân năm sau, Lãnh Duệ được phong làm Thái tử.
Nghe được tin này, Lãnh Giác đang ngồi dưới tàng cây ngắm hoa. Một trận gió nhẹ thổi qua, vài đoá hoa trên cây khẽ run run, theo thế gió mà xoay tròn rơi xuống. Lãnh Giác vươn tay, khiến đoá hoa nhẹ nhàng đáp xuống lòng bàn tay mình. Đoá hoa nho nhỏ, năm cánh li ti hướng ra ngoài, màu vàng phấn, non mềm khiến người ta thương tiếc. Hắn vô cùng nâng niu dùng đầu ngón tay khẽ vuốt ve, tĩnh mịch như hoa sen dưới ánh trăng.
Lãnh Lan nhìn Lãnh Giác như bậc cao tăng chìm vào trầm tĩnh, trong lòng chua xót không nguôi. Đây là nhị ca từng rất hăng hái của hắn sao? Là lỗi của hắn, nếu không phải hắn tuỳ hứng, nhị ca sẽ không vì cứu hắn mà biến thành như vậy. Lãnh Lan rất hận bản thân, vì sao người bị thương là nhị ca mà không phải chính hắn? Nước mắt Lãnh Lan dâng đầy trong mắt.
Lãnh Giác ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt tự trách của Lãnh Lan, nhẹ nhàng kéo hắn ngồi xổm trước mặt mình. “Sao lại thích khóc như vậy? Ngươi lớn rồi, không thể cứ vì một chuyện nhỏ mà khóc”. Lãnh Giác yêu thương xoa đầu Lãnh Lan, dịu dàng nói.
Nước mắt Lãnh Lan không kiềm được nữa. “Đều tại ta hại ngươi, nếu không thì hôm nay ngôi vị Thái tử nhất định là của ngươi”. Lãnh Lan nghẹn ngào nói. “Trước kia ngươi không nên cứu ta”
“Sao lại nghĩ như vậy, ngươi là đệ đệ thân với ta nhất, chỉ cần ngươi bình an, cho dù ta mất mạng cũng không tính là gì, huống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-thuy-han/130422/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.